Lật Nhã Phương tức tới bốc khói trên đầu, định đuổi theo tên khốn kiếp đó, bắt y trả tiền không thiếu một đồng, chợt cô phát hiện, không biết từ bao giờ mà có cả đám đông vây quanh, ai cũng dùng loại ánh mắt ám muội nhìn cô từ trên xuống.
“ Cô em cũng ngon lắm, nhưng mà 10 vạn đã là quá nhiều rồi, còn đòi thêm nữa sao?”
“ Chơi kiêu gì mà đòi những 50 vạn, chậc, chậc ..”
“ Cho dù là lần đầu nữa một vạn cũng là quá nhiều rồi, cô em 7,8 nghìn là hết.”
“ Tức chết đi.” Lật Nhã Phương ngay tức thì hiểu ra vấn đề ở đâu, mặt đỏ bừng, giơ túi xách ném Dư Tội, ai ngờ Dư Tội như có mắt sau gáy, nghiêng người cái né được, chuồn qua cửa xoay, nước mắt suýt ứa ra:”Đồ vương bát đản, tôi sẽ giết anh.”
Trợ thủ ở bên cạnh không dám an ủi, người bàng quan mang tâm thái xem trò cười, ngược lại có cô gái thương tình nhặt túi xách lại cho Lật Nhã Phương, khuyên cô quen kẻ bạc tình ấy đi. Thế là Lật Nhã Phương chẳng kịp nói lời cám ơn, ôm mặt chạy khỏi trung tâm triển lãm.
Ôn Lan ra ngoài, nhìn thấy Lật Nhã Phương gọi taxi bỏ đi như đào tẩu, biến cố trong tích tắc ấy làm cô hoang mang, nữ nhân đó từ y phục, dây chuyền, đồng hồ, ví tiền đều là hàng cao cấp, khí thế bất phàm, chắc chắn không phải nữ nhân bình thường.
Nên "chơi một lần 10 vạn" có thể hiểu.
Cười, chẳng hiểu nổi chuyện này làm sao xảy ra được, nhìn khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng thấy Dư Tiểu Nhị thập thò ở sau cái xe bán hàng di động, cô thong thả đi tới.
Dư Tội mua chai nước lạnh đưa cho Ôn Lan: “ Xin lỗi chị Lan, gặp phải người quen mà tôi không muốn gặp.”
“ Cô ấy là ai thế?” Ôn Lan hết sức tò mò:
“ Đó là câu chuyện hoang đường, không trả lời có được không?” Dư Tội ấp a ấp úng, chuyện này khó nói thông, thôi để không gian phát huy trí tưởng tượng đi:
“ Được, tôi tôn trọng đời tư của cậu, nhưng cậu phải trả lời tôi một câu hỏi.” Ôn Lan uống một ngụm nước lạnh lớn, rõ ràng tâm trình đã bị làm hỏng:
“ Được, chị hỏi đi.” Dư Tội chột dạ:
“ Cậu rốt cuộc là người thế nào?” Ôn Lan nghiêng đầu, có thêm một phần hiếu kỳ, có phần hoài nghi, sao cô không nhìn ra, vừa rồi Dư Tội cố tình nói mập mờ khiến người ta hiểu lầm, để nữ nhân kia xấu mặt bỏ đi:
“ Một người rất bình thường, từng làm chuyện tốt, cũng từng làm chuyện xấu, muôn phát tài, nhưng gan không đủ, muốn leo lên như điều kiện bản thân quá kém, từng gặp được cơ hội cho rằng có thể bay cao, kết quả là ngã dập mặt, tới giờ còn chưa biết mình đang theo đuổi cái gì.” Dư Tội tổng kết thật lòng về cuộc đời mình:
Ôn Lan nhìn Dư Tôi chăm chú:” Xem ra tôi lo thừa thãi rồi, cậu là người rất thông minh, vậy cậu hẳn hiểu vì sao tôi muốn cậu đi cùng tôi xem triển làm chứ?”
“ Có lẽ vậy, chị muốn tôi ở ngoài cuộc.” Dư Tội cũng nhận ra, Ôn Lan còn thông minh hơn trong tưởng tượng, đã thực sự nghi ngờ rồi:
“ Thế thì tốt, tôi thích người thông minh, tôi không cần biết cậu là ai, cậu giúp tôi một lần, tôi giúp cậu một lần.” Ôn Lan ý đồ nhìn thấu chàng thợ sửa xe này, nhưng cô vẫn không nhìn ra rốt cuộc dưới gương mặt hết sức bình thường kia ẩn chứa cái gì:
Dư Tội há chẳng phải thế sao, nói nhỏ:” Vậy cũng tốt, chúng ta hòa rồi.”
“ Đúng, hòa rồi, vậy cậu có biết tiếp theo đây nên làm thế nào không?” Ôn Lan tựa xòe bài lần cuối:
“ Xa chạy cao bay chăng?”
“ Đúng, tôi không biết cậu tới từ đâu, nhưng tôi biết cậu chắc chắn không thuộc về giới này, thấy đủ thì dừng đi, cậu có đủ nhiều rồi.” Ôn Lan vuốt nhẹ cổ Dư Tội một cái, xoay người muốn đi về phía trung tâm triển lãm, được vài bước như quyến luyến, lại quay về, Dư Tội vẫn đừng đó, chẳng biết cô gái này nghĩ cái gì, đột nhiên ôm cổ Dư Tội hôn say đắm, rất lâu sau mới buông tay: “ Có biết không, kỹ xảo hôn của cậu tuyệt lắm, chẳng xứng với vẻ bề ngoài.”
Nụ cười hết sức sáng lạn, Ôn Lan chạy nhanh vào trung tâm triển lãm, Dư Tội thẫn thờ nhìn bóng lưng cô .... Mất mấy phút mới sực tỉnh, hỏng rồi, bên trong đông như thế, đám ngốc đặc cảnh chắc chắn không bắt được.
Dư Tội vội quay về xe, gọi điện về nhà, Ôn Lan đi vào chưa tới 3 phút, tín hiệu di động biến mất, ba đặc cảnh theo dõi giữ sao nổi bảy tám lối ra vào.
Thông báo về nhà xong, Dư Tội bất giác đưa tay lên sờ môi, nơi đó tựa hồ còn lưu lại một mùi thơm nhẹ, tới giờ y vẫn không muốn tin cô gái có nụ cười rạng rỡ ấy là kẻ cướp.
Thời gian đã là 10 giờ.
Đây là thời điểm quan trọng của toàn bộ vụ án.
Chuyện xảy ra ở tòa nhà Trí Nghiệp đã chứng minh phán đoán của tổ chi viện là chính xác, nơi đó là hang ổ của nhà cái. Lưu Ngọc Minh vào đó đã mười phút mà vẫn không có bất kỳ tin tức gì, Hứa Bình Thu cầm điếu thuốc đi qua đi lại, chuyện ông muốn thấy vẫn chưa xuất hiện.
Thế nhưng súng đã nổ rồi.
Cùng lúc đó Du Phong, Thử Tiêu, Lý Mân đều đăng nhập vào trang đánh bạc, mỗi ngày đúng 10 giờ sẽ bắt đầu, hôm nay cũng không ngoại lệ, trang web vẫn vận hành bình thường như tất cả mọi thứ đều không liên quan. Tiêu Mộng Kỳ và Sử Thanh Hoài không khỏi haofi nghi còn có người khác thao túng trang web này.
Cũng cùng lúc đó Ôn Lan cũng biến mất, và không ai biết rằng mười phút sau cô đã lên một chiếc xe taxi, xuống xe ở khách sạn Hải Châu cách đó chưa tới 5km, tới thẳng tầng 19, cái khách sạn xa hoa này càng chứng minh phán đoán của cô, gõ cửa một lúc, có cô gái đi ra mở cửa, rõ ràng là vừa mới khóc.
“ Có phải là giám đốc Lật không, tôi là người của đại lý Fiat địa khu Hoa Nam, chúng ta đã nói chuyện với nhau qua điện thoại, tôi có thể vào không?” Không ai chú ý Ôn Lan chính là người nhặt túi xách cho Lật Nhã Phương, đồng thời cũng lấy trong đó một tấm danh thiếp:
Cửa mở ra, là người làm ăn Lật Nhã Phương tất nhiên không để tâm trạng cá nhân ảnh hưởng tới cơ hội kinh doanh, mỉm cười hoan nghênh, Ôn Lan ưu nhã đi vào, nhếch môi cười đóng cửa lại.
Thời gian quay lại 10 phút trước, Lưu Ngọc Minh dẫn đám lưu manh côn đồ xông lên tầng thường, tới thẳng nơi làm việc của Cty Gia Tín.
Cái công ty này chính là địa điểm kinh doanh sổ xố ngoài luồng của Lam Trạm Nhất, mỗi tối thu tiền, mỗi sáng kết toàn, các đại lý lớn nhỏ ở khắp nơi đều thông qua nơi này kết toàn, lượng tiền mặt có khi phong phú ở ngân hàng.
Đám người tràn vào không hề bị ngăn cản, thời buổi này những nơi càng bất hợp pháp lại càng văn mình, cô bé xinh xắn ra đón khách giật bắn mình, Lưu Ngọc Minh đứng trước hô lên:” Lão Vi ra đây.”
Lão Vi cũng là ban bệ do Lam Trạm Nhất gây dựng, ít tiếp xúc với bên ngoài, đây cũng luôn là tâm kết của Lưu Ngọc Minh, là người chặn trước khiến hắn không thể ngoi lên được, trong lúc chờ đợi đám lưu manh chém tan nát vách ngăn, người làm việc run run đứng dậy.
Vi Phương Viên tuổi trên bốn mươi, béo béo trắng trắng, nét mặt cứng đờ, muốn đi tới cười cũng không nổi.
Đây là cái cây già sống trong nhà kinh rồi, Lưu Ngọc Minh tay cầm súng bước chân như đi catwalk đi tới, tay đập máy tính: “ Bận rộn quá hả Lão Vi?”
“ Không, không bận.”
“ Không bận thì giúp tôi một việc.” Lưu Ngọc Minh chĩa súng vào đầu hắn: “ Đem hết tiền chuyển vào tài khoản này.”
“ A, vâng, vâng, được.” Lão Vi bảo sao nghe vậy chả dám có một chút phản kháng nào:
Lưu Ngọc Minh mất hứng: “ Lão Vi, anh là nam nhân nên có khí cốt một chút chứ, Lam gia nuôi anh báo năm lại không bằng tôi dọa một câu à?”
“ Vâng, vâng đúng thế ...” Vi Phương Viên gật đầu chẳng có chút áy náy xấu hổ nào:
Lưu Ngọc Minh hừ một tiếng, khinh bỉ vẩy súng: “ Nhanh lên đi.”