“ Tà thật, cái ổ này vẫn ở tòa nhà Trí Nghiệp sao ?” Du Phong cảm thán, lần trước cảnh sát Thâm Quyến đột kích nhầm chỗ, ai mà ngờ nhà cái cũng ở nơi này, khi tổ chi viện căn cứ vào động tĩnh của khoản tiền báo tin, cả Hứa Bình Thu cũng khó tin:
“ Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất mà lại, lần trước bọn chúng cố ý dẫn cảnh sát tới, cuối cùng xôi hỏng bỏng không khiến chủ sở hữu phía sau tức giận đòi kiện, lần này ra tay thế nào cũng cố kỵ.” Lý Mân đan tay đặt sau gáy, không có hình ảnh hiện trường, cô chịu chết, vừa mới tạm nghỉ, bên cạnh tiếng gõ phím càng nhanh, cô quay sang Tào Á Kiệt nhe răng đắc ý, sán tới: “ Sao cậu làm được?”
Phía công ty đảm bảo có Dư Tội giở thủ đoạn nhưng nơi này căn bản không tiếp xúc được mà.
Thử Tiêu buồn tẻ nói:” Đứng quên anh ta là giám đốc công ty Thiên Lý Nhãn, các thiết bị giám sát nhập về phải qua công an nghiệm thu, đa phần những công ty đó lắp đặt phải qua gian thương như anh ta tiến cử lắp đặt, anh ta lại còn không quá rõ đi cửa sau thế nào à?”
“ Đi cửa sau thật là sướng.” Tào Á Kiệt đắc ý hất tóc:
Tiêu Mộng Kỳ tới gần, hai tay bám lưng ghế, giục dã:” Nhanh hơn một chút được không?”
Mùi thơm thoang thoảng trên người mỹ nữ tác dụng hơn bất kỳ thứ thuốc kích thích nào, Tào Á Kiệt tăng tốc độ chưa từng có, chỉ trong mấy phút rà soát hết camera trong tòa nhà, toàn bộ camera giám sát đã được đồng bộ với nơi này, đồng thời tìm ra hình ảnh Lưu Ngọc Minh vào tầng thượng. Hắn còn chưa kịp quay lại khoe công với mỹ nữ lãnh đạo thì phụt, tất cả cửa sau bị đóng lại, màn hình đen xì, dù hắn nỗ lực thế nào cũng không khôi phục được.
Xảy ra vấn đề rồi.
Mười phút sau điểm giám sát ngoại vi gấp rút báo về, tầng thượng tòa nhà Trí Nghiệp có tiếng súng nổ.
Cùng lúc đó Dư Tội chẳng hay biết bất kỳ chuyện gì vừa tìm được chỗ đỗ xe, mở cửa xe ra, Ôn Lan ở ghế phụ lái cười duyên dáng, ưu nhã đi xuống.
“ Cậu thích loại xe nào?” Ôn Lan hết sức tự nhiên khoác tay Dư Tội:
“ Tôi không nghiên cứu gì về xe.” Dư Tội chẳng có chút khiêm tốn nào, chủ yếu lái xe nhà nước rách nát không thì xe hàng cũ kỹ ở nhà, xe sang nhất từng lái là chiếc Land Rover đi mượn:
“ Dáng vẻ của cậu ...” Ôn Lan quay sang đánh giá Dư Tội, da ngăm đen, dây chuyền vàng lớn sáng lóa mắt, được cái cơ bắn rất sắn chắc, đánh giá:” Một chiếc Land Cruiser hoặc là Hummer sẽ rất thích hợp với cậu.”
“ Chị nói thế thì chắc không sai đâu, song tôi không xứng với xe.”
“ Không dã tâm, không phong lưu thì không đáng gọi là nam nhân.” Ôn Lan đưa tay xỉa trán Dư Tội một cái, kéo theo chàng trai có chút ngượng ngùng vào triển lãm:
Cái trung tâm triển làm náy xây dựng như pháo đài hình chữ nhật, bao quanh toàn bộ là tường kính, phản xạ ánh sáng làm người ta chói mắt. Ấn tượng trực quan nhất của Dư Tội là giống cái quan tài lớn, con bà nó, giống thật.
Đối với thứ mà mình không có duyên hưởng thụ, đại đa số sẽ nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ. Dư Tội tất nhiên cũng chẳng phải là ngoại lệ, nhìn một cái, các loại xe đắt tiền xếp thành hàng dài mấy trăm mét, mỗi khu vực bày xe lại trang trí theo các cách khác nhau, chưa gì đã thấy e răng rồi, xa xỉ, hủ bại.
Xe không hiểu, nhưng mà hiểu người mẫu xe, ở bên cạnh chiếc Lexus là em gái mặc váy đầm bạc lấp lánh lộ ra hai vai, nghiêng người dựa vào nắp xe, chống tay nghiêng mình, tư thế mời gọi hết sức, mỉm cười với đủ loại ống kính chĩa vào mình. Một chiếc xe thể thao không rõ hãng nào, có em gái mặc trang phục bó sát Miêu Nữ, bò trên xe, ánh mắt dâm đãng vô cùng. Đi thêm vài bước, oa mỹ nữ tóc vàng, oa Tây thật hẳn hoi nhé, mặc bộ váy áo công sở hai màu đen trắng kinh điển, oa tất lụa nữa. Trời ơi lại cười với mình, Dư Tội tim đập thình thịch, chỗ này bán xe hay bán thịt?
Đúng là vừa no mắt vừa bổ mắt vừa sáng mắt, nhìn ngang ngó dọc, đúng là nơi xuân sắc đầy vườn, nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Ôn Lan như vô ý liếc mắt nhìn Dư Tội, cô mím môi cười nãy giờ, xe sang và mỹ nữ với nam nhân cũng giống kim cương với nữ nhân vậy, sức phản kháng gần như không có, kỹ đẩy Dư Tội một cái, ghé tai y hỏi:” Này, rốt cuộc là cậu hứng thú với loại hình mỹ nữ nào?”
Dư Tội định trả lời, ra tới miệng thì đổi ý, cảm giác đó chưa phải là câu trả lời chính xác nhất, cuối cùng nói:” Hình như là tất cả đều có hứng thú, .”
“ Thế mới đúng, đã phong lưu rồi, giờ chỉ thiếu dã tâm thôi.”
Ôn Lan không phản cảm còn thấy Dư Tôi rất đáng yêu, đi một lúc có điện thoại, cô lấy ra nháy mắt với Dư Tội đi qua một bên yên tĩnh nhận máy.
"Biết rồi, em đang ở trung tâm triển lãm ... Anh cẩn thận ... Không sao, chỗ em không sao cả ..."
Dư Tội đứng đợi Ôn Lan, dùng đôi mắt trộm cắp bài bạc của y đọc môi, bí mật giữa cánh môi hồng kia là chìa khóa giải câu đố. Ở phương diện này y không bằng Thử Tiêu, năm xưa hắn vì móc tiền của người khác mà cùng Bánh Đậu khổ luyện bản lĩnh này, y chỉ đọc được những từ quen dùng, hơi phức tạp một chút thì chịu. Cuộc điện thoại này do ai gọi tới, vẻ mặt Ôn Lan rất trang trọng, không phải kiểu đối phó, càng không phải kiểu ám muội cô hay dùng ...
"Anh cẩn thận", bảo ai cẩn thận?
Nếu Ôn Lan nói chuyện với Lam Trạm Nhất sẽ không cần nghiêm túc như thế, nói chuyện với tên biến thái Lưu Ngọc Minh sẽ là giọng điệu trêu đùa, còn với Duẫn Thiên Bảo là kiểu mặt tươi như hoa, dụ dỗ ngon ngọt.
Dư Tội nhanh chóng bài trừ hết, vậy còn nhân vật mình chưa biết.
Ôn Lan đã cúp điện thoại rồi, Dư Tội đang đợi cô trở về thì bất ngờ có đoàn khách tham quan triển lãm đi qua, y né sang bên, không ngờ có người dừng lại ngạc nhiên nhìn cách ăn mặc hoàn toàn không phù hợp với thân phận của y.
Chết mẹ ... Ở cái chỗ này mà còn gặp người quen.
“ Sao anh lại ở đây?” Cô gái đó có vẻ đẹp tao nhã có chút kiêu kỳ của con búp bê Pháp, chính là Lật Nhã Phương giám đốc cửa hiệu chuyên kinh doanh Audi ở Đại Nguyên, chủ nợ của y:
“ Cô nhầm người rồi.” Dư Tội vội vàng quay đi:
“ Thật hay giả thế, anh phát tài rồi sao?” Mặc dù Dư Tội ăn mặc rất giống đám thổ hào, Lật Nhã Phương làm sao mà nhầm được, còn nợ cô mấy chục vạn cơ mà:
“ Cô là ai?” Dư Tội lửa giận bừng bừng, tự nhiên nhảy ra vào lúc này không phải lấy mạng mình à, thấy Ôn Lan đi tới, vì thế lớn giọng nói:” Đừng có quấn lấy tôi được không?”
“ Này, anh nói gì thế hả?” Vốn sau sự kiện đó Lật Nhã Phương thay đổi cái nhìn về cảnh sát rất nhiều, lúc này biến sạch, cô chẳng vừa, mặt lạnh băng tóm lấy Dư Tội định bỏ đi: “ Này nói cho rõ ràng, ai quấn lấy anh, tôi còn chưa đòi nợ anh đâu đấy.”
“ Nợ cái gì mà nợ, chơi một lần, trả cô 10 vạn, cô còn chê ít à?” Dư Tội đổi sang giọng điệu nam nhân phụ bạc:
“ 10 vạn mà nhiều à, tôi đổi ý rồi, ít nhất phải 50 vạn, nếu không tôi không bỏ qua cho anh.” Lật Nhã Phương không chịu thua kém chút nào:
“ Đừng có mà quá đáng, chơi có một lần mà những 50 vạn à?” Dư Tội phất tay bỏ đi, giọng oang oang, còn quay đầu quát một tiếng:” Đừng mơ.”