“ Vì sao còn chưa hành động?”
Lý Mân hét lên, công ty đảm bảo do có Dư Tội làm nội ứng nên bị giám thị lâu nhất, thiết bị hoàn thiện nhất, hai bên đối đầu, chĩa súng, đánh nhau như phim ảnh, máu đã đổ mà kênh chỉ huy vẫn im phăng phắc:
“ Đây là cá nhỏ, vẫn đang đợi cá sấu lớn xuất hiện.” Tiêu Mộng Kỳ suy nghĩ, hai tên vệ sĩ đã về vậy Lam Trạm Nhất rất có khả năng lén lút quay về chỉ huy trận đánh lớn này:
“ Nhưng chúng đã chuyển tiền đi rồi.” Lý Mân phóng lớn màn hình, có thể thấy thao tác của Trương Viễn Chinh:
Du Phong truy theo hướng đi của tiền gửi: “ Sáu khoản, tổng cộng 1762 vạn ... Khoản thứ bảy 424 vạn ... Hơn 2000 vạn rồi ...”
“ Du Phong, báo cáo cho bộ chỉ huy, khoản tiền này nhất định phải chặn lại bằng được.” Tiêu Mộng Kỳ ra lệnh:
Du Phong vội báo cáo lên bộ chỉ huy, Tào Á Kiệt lẩm bẩm:” Chúng sắp đi rồi.”
Lý Mân lại thét lên một tiếng.
Chỉ thấy tên biến thái Lưu Ngọc Minh dùng súng đập vào đầu Trương Viễn Chinh, bọn lưu manh còn lại ùa lên đấm đá, sau đó bịt miệng trói một đám người thành đống, không rõ sống chết.
“ Nhìn tôi làm gì, quá thô bạo.” Lý Mân tức giận nhìn người khác, giọng bất mãn: “ Định tái hiện lại phim ảnh, đợi xong xuôi hết cả rồi cảnh sát mới chịu tới sao?”
“ Xem ra chúng ta xem nhẹ tên Lưu Ngọc Minh này rồi.” Sử Thanh Hoài khẽ đấm trán, trên màn hình đám người kia vội vã xuống lầu bỏ đi:
Vẫn không có chút động tĩnh nào, có hai tổ chỉ cách công ty đảm bảo chưa tới 500 mét, bọn họ không nhận được mệnh lệnh bắt giữ mà là rời đi.
Sử Thanh Hoài thấy bên mình rút lui, trong lòng hết sức bất an hỏi:” Dư Tội đã về chưa?”
Tào Á Kiệt vội truy theo tín hiệu di động của Dư Tội, nhưng phương hướng không phải là về nhà mà là ... Biệt thự, hắn ngạc nhiên:” Chẳng lẽ cậu ta muốn đi hẹn hò Ôn Lan?”
Sử Thanh Hoài có chút hoảng loạn lệnh:” Trực tiếp thông báo với cậu ta về đội ngay, hai bên đã trở mặt rồi, lúc này không thể mạo hiểm.”
“ Khoan đã.” Tiêu Mộng Kỳ ngăn cản Lý Mân chuẩn bị thông báo:” Vệ sĩ của Lam Trạm Nhất nhảy ra, còn ông ta thì vẫn ẩn nấp chưa xuất hiện, bên này kẻ đi đầu là Lưu Ngọc Minh, sau lưng hắn là ai?”
“ Nếu thế ... Chẳng lẽ là Ôn Lan?” Sử Thanh Hoài giật mình:
“ Chỉ huy vụ cướp khả năng là cô ta, chuyện này vì sao lại không thể?” Tiêu Mộng Kỳ nhìn chằm chằm tín hiệu trên màn hình, mím môi:” Khả năng là Dư Tội cũng nhận ra nữ nhân đó không tầm thường.”
“ Vậy phải làm sao?” Lý Mân cũng những người khác hỏi, hành động này chủ yếu là nhắm vào hang ổ có lượng lớn chứng cứ phạm tội, đối với Ôn Lan chỉ vẻn vẹn bố trí giám thị, không sợ cô ta chạy thoát, chỉ sợ không có được chứng cứ phạm tội.
“ Thông báo cho cậu ấy, để cậu ấy tự quyết, lực lượng ngoại vi lui ra, kéo giãn khoảng cách theo dõi ...”
Tiêu Mộng Kỳ nhìn Sử Thanh Hoài, dù thế nào quyết định cuối cùng phải do hắn đưa ra, hắn mới là người dẫn đội, cô chỉ là thành viên lâm thời thôi. Sử Thanh Hoài cắn răng ra mệnh lệnh làm mọi người khó chịu, có điều không ai chất vấn, mệnh lệnh về đội đã gửi đi mấy lần, người ta không về, lúc này dù kéo e chẳng thể kéo về được nữa.
Khoản tiền cuối cùng chuyển đi vào lúc 9 giờ 35, Lý Xước thông báo bên điều tra kinh tế tiến hành đánh dấu, về lý luận thì nó đã thuộc về tiền kho bạc nhà nước rồi. Hắn nhìn Lưu Ngọc Minh nghênh ngang rời công ty đảm bảo, trong lòng có chút buồn cười, nhiều tên tội phạm vất vả vào sinh ra tử, cuối cùng tiền nộp lên cho nhà nước, ở mức độ nào đó mà nói, tội phạm nộp nhiều tiền hơn cả người nộp thuế.
Vậy có đáng cười không?
Hắn quay đầu lại nhìn Hứa Bình Thu ngồi im lìm bên bàn hội nghị, tay chống cằm, âm trầm nhìn màn hình, tới tận lúc này vẫn chẳng nói lấy một lời, mà bộ chỉ huy này chỉ có hai người họ, thực sự là rất khác với lãnh đạo diễu võ dương oai chỉ tay năm ngón nói những lời hùng hồn vô nghĩa. Lãnh đạo kín tiếng thần bí thế này hắn mới thấy lần đầu, đừng nói người ngoài, ngay trong khu nhà cục điều tra hình sự này chẳng ai biết lãnh đạo tối cao của hành động này đang ở đây.
“ Cậu nhìn tôi làm cái gì?” Lão Hứa dập thuốc hỏi:
Lý Xước đang định trả lời, nhưng nghe được báo cáo tổ chi viện, số 1 đã tới biệt thự Tiên Hồ, tỉnh ngộ: “ Chẳng trách mọi người hiểu rõ công ty đảm bảo như thế, té ra cũng gài người rồi.”
“ Giờ không dấu cậu nữa, cậu ta chính là người vừa rời công ty đảm bảo đấy, bỏ khỏi danh sách bắt giữ đi, tên cậu ta không phải là Dư Tiểu Nhị, để cậu ta thoải mái hành động.”
Lý Xước lập tức vào hệ thống chỉ huy, xóa tên Dư Tiểu Nhị đi, người này đã được liệt vào hàng nghi phạm số ba rồi, nếu có một nhân vật ăn sâu vào tổ chức đối phương như vậy thì hành động lần này đã nắm chắc phần thắng: “ Khi nào chúng ta ra tay?”
Kỳ thực khi vừa nghe tin này hắn đã kích động muốn ra tay rồi.
Hứa Bình Thu vẫn trấn định: “ Vệ sĩ xuất hiện không có nghĩa là Lam Trạm Nhất tới Thâm Quyến, vụ án này cậu thấy nên bắt người hay bắt tiền?”
“ Nên bắt tiền, đó mới là căn cơ của chúng.” Lý Xước ra quyết định rất nhanh:
Thấy đối phương không thống khoái cho lắm Hứa Bình Thu đùa: “ Phó cục Lý, tôi thấy tinh thần cậu không tốt, phải chăng vì chỉ có hai chúng ta, vụ án lớn như thế mà không có ai vỗ tay reo hò.”
“ Không phải vậy, tôi thấy chúng ta án binh bắt động để cho nghi phạm hoành hành, người khác biết liệu có nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của chúng ta không?”
Đây cũng là một câu nói đùa thôi, Lý Xước nhìn ra rồi, Lão Hứa đang đợi chúng nội chiến đánh nhau tưng bừng rồi làm ngư ông đắc lợi, cách thức này với người thường mà nói không phải là vấn đề, nhưng với cảnh sát lại chấp pháp như thế là có vấn đề:
“ Không cần phải bóng gió thăm dò tôi, xảy ra chuyện, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
……………..
“ Nhanh lên, nhanh lên, nhanh nữa lên.” Lưu Ngọc Minh hưng phấn tới hai má đỏ bừng bừng, như nữ nhân rên rỉ trên giường, giọng vừa dài vừa chướng tai:
A Phi lái xe làu bàu:” Không nhanh được nữa đâu Lưu ca, hôm nay có triển lãm xe quốc tế, không bị tắc đường đã là may rồi.”
Đúng thế, người như nước, xe như rừng, cảnh sát giao thông có mặt ở khắp mọi nơi duy trì trật tự, khách khứa tới từ năm châu bốn biển, ai nấy nhiệt tình đổ về trung tâm triển lãm, Lưu Ngọc Minh sốt ruột cực độ:” 10 giờ phải tới, chuyện ở công ty đảm bảo không dấu được lâu, cảnh sát sẽ tới sớm thôi.”
A Phi nghe cái giọng éo éo của hắn mà da gà da cóc nổi từng đợt, nếu không phải là nhiệm vụ do Bảo ca giao phó, đánh chết hắn cũng không muốn ở cùng một chỗ với cái tên chẳng ra nam, chẳng ra nữ này.
Cũng may xe vẫn di chuyển được, qua được khu trung tâm, tốc độ nhanh lên, Lưu Ngọc Minh nhìn cảnh sát đứng trực khắp nơi, như là chuyên môn tới tiễn chân hắn, làm hắn hưng phấn.
Còn gì nữa, anh đây đang gây đại án kinh thiên động địa, dù đi rồi sau này cũng sẽ còn nhắc tới tên, vậy mà không có ai tán thưởng, khác nào áo gấm đi đêm. Hắn hạ cửa xe xuống, hét với cảnh sát đứng trực bên đường: “ Anh cảnh sát, anh thật đẹp trai.”
Nếu không nhìn mà chỉ nghe thì đều sẽ nghĩ là nữ, anh cảnh sát vừa quay sang nhìn thấy cô gái trong thân xác chàng trai thì vội kéo thấp mũ xuống làm bộ không nhìn thấy.
A Phi chướng mắt lắm rồi, không nhịn được nữa:” Lưu ca, có gì mà cao hứng, chuyện làm ăn hỏng rồi, sau này không kiếm được nữa.”
“ Ngốc ạ, có biết lấy được bao tiền không?” Lưu Ngọc Minh che miệng cười khúc khích: “ Không nói cho cậu đâu.”
“ Tôi cũng không hứng thú muốn biết, nhưng Bảo ca dặn là phải cẩn thận.” A Phi nhắc nhở, làm việc với cái thằng này thế nào cũng thua thiệt, bảo sao Bảo ca dặn hắn tùy cơ hành động:
“ Cậu nói tới Lam gia à, tôi không sợ lão, dù hôm nay lão ta ở đây thì tôi cũng bắt lão ta quỳ dưới váy của tôi.”
A Phi lạc tay lái thiếu chút nữa gây tai nạn rồi, đành ngậm miệng lại không nói năng thêm gì nữa, nếu không tên biến thái này thêm vào câu nữa thôi, hắn chịu không thấu.