Hai người kia nhìn Dư Tội nằm xuống ghế sô pha ngủ luôn, đi ra ngoài đóng cửa lại, Ngô Dũng chỉ đằng sau:” Thằng nhãi này đúng là không biết sống chết.”
Lưu Thông cười nhạt: “Cứ để y vui vẻ đi, chẳng được bao lâu nữa, hắc hắc, không phải lúc nào cũng ngu lâu hưởng thái binh đâu.”
Đi tới phòng tài vụ, vừa gõ cửa một cái, Trương Viễn Chinh đi ra mời vào, bên trong có hai người nữa, hắn nhỏ giọng nói:” Theo chỉ thị của giám đốc Viên, tôi đã phái đi bốn người, còn lại hai người đều đã đi theo hơn năm năm.”
“ Tốt.” Ngô Dũng Lai gật gù, người do Viên Trung Kỷ chọn thường tương đối đáng tin, không cần nghi ngờ:” Gửi toàn bộ tiền vào tài khoản này, toàn bộ ổ cứng tháo ra đưa tôi ... Tối này mọi người rời đi, sẽ có an bài khác.”
Môi Trương Viễn Chinh run lên một chút, chuyện lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra, phải rút rồi, nhưng hắn không dám làm trái:” Tiền ở các tài khoản khác nhau, chuyển xong mới có thể tháo ổ cứng.”
“ Vậy còn không mau làm đi.” Lưu Thông không chút khách khí:
“ Vâng.” Trương Viễn Chinh vội gọi hai người kia giúp sức, hai người đó cũng nhận ra bầu không khí bất thường, có chút khẩn trương, đột nhiên mở mắt kinh hoàng:
“ Sao thế?” Ngô Dũng hỏi vội:
“ Mất mạng rồi.” Trương Viễn Chinh kêu thất thanh:
Đúng lúc này có tiếng bước chân vội vàng, Ngô Dũng và Lưu Thông cùng nhìn xuống lầu, nguy hiểm đang tới gần ...
Rầm, cửa bị đẩy ra, Dư Tội đang ngủ, lim dim mở mắt ra, y thừa biết là ai tới, đang đợi đây.
“ Ái dà, cậu giỏi đấy, vẫn còn ngủ ngon như thế, mau dậy đi.” Lưu Ngọc Minh đi tới kéo Dư Tội dậy, vung tay chát chát liền hai cái tát đanh gọn:” Người từ trên xuống là ai?”
“ Ngô Dũng và Lưu Thông ạ.” Dư Tội rối rít đáp:
“ Tôi đã nói mà, lão già đó đợi tới lúc quan trọng, kiếm một mớ rồi đi.” Lưu Ngọc Minh phất tay, đám thủ hạ kéo ùa đi:” Tiểu Dư, qua hôm nay cậu không còn chỗ nào để đi nữa đâu.”
“ Thế là sao ạ?” Dư Tội ngơ ngác, bộ dạng của thằng ngốc lúc nào cũng sống hồ đồ:
Lưu Ngọc Minh nhoẻn miệng cười:” Người anh em, cậu thật thà quá, người ta chôn cậu rồi, cậu con nằm đây đợi đo quan tài, bọn chúng muốn rút rồi, ôm hết tiền chạy đấy ...”
“ Bọn chúng chẳng thèm để ý tới đạo nghĩa nữa à?” Dư Tội nổi giận, có điều sau đó mặt tái dần, như đã chậm chạp ý thức được vấn đề:” Thôi chết rồi, chết tôi rồi, thế chẳng phải mất bát cơm còn bị người ta đuổi giết à?”
“ Theo tôi đi, hôm nay Ôn Lan muốn đi xem triển lãm xe, cậu đi cùng cô ấy, cô ấy đang đợi ở nhà, lát sẽ gọi điện cho cậu, chỗ này sau đừng về nữa.” Trong mắt Lưu Ngọc Minh, tên này không có tí uy hiếp nào, nói xong đi luôn:
“ Dạ, vâng vâng …” Dư Tội đã nghe thấy tiếng đập cửa rồi, bên trên chuẩn bị cướp tiền, Lưu Ngọc Minh vừa đi thì y cũng lén lút chuồn ra cầu thang, bấm số tầng hầm, lên xe chuồn thẳng.
Xe vừa đi cũng là lúc trên lầu phá được cửa, đám hung đồ toàn thân vũ trang xông vào, không ngờ vừa vào một cái cứng người, hai tên vệ sĩ đồng loạt chĩa súng về phía cửa đợi sẵn, gằn giọng:” Lùi lại, kẻ nào tiến tới nửa bước chết ngay.”
“ Mày, giơ tay lên.” Ngô Dũng thấy một thằng tóc dài lén lút thò tay vào hông, vẩy vẩy súng, thằng đó lập tức giơ tay lên:
“ Lùi, lùi lại ngay, không xem đây là đâu mà dám xông vào à?”
Trước họng súng đen ngòm, hắn tiến một bước thì đám kia lùi một bước, tuy cả bọn liên tục nháy mắt với nhau, nhưng không một tên nào dám manh động.
“ Ha ha ha, người nhà, người nhà cả, đừng hiểu lầm.” Tiếng cười không ra nam không ra nữ nghe cực kỳ khó chịu truyền vào, Lưu Ngọc Minh bước tới:
Ngô Dũng sầm mặt: “ Bác sĩ Lưu, người của anh à?”
“ Ài, chả được cái việc gì hết.” Lưu Ngọc Minh nhìn những tên lưu manh mình mời tới, kém người ta quá xa:
“ Bác sĩ Lưu, anh có ý gì, đây là công việc Lam gia giao cho, anh đừng ép chúng tôi.” Lưu Thông lặng lẽ chĩa súng vào Lưu Ngọc Minh:
“ Nói thế thì chẳng lẽ chúng ta thành người ngoài rồi sao?” Lưu Ngọc Minh cười tách đám đông đi lên, Ngô Dũng biết thủ đoạn của hắn nên quát một tiếng không cho tới gần, hắn giơ tay lên biểu thị không có địch ý: “ Hai người anh em đây là khu vực sầm uất, hai người thực sự dám nổ súng à, người tôi mang theo toàn lưu manh vô lại, hai người manh động là thành tội phạm mang súng bỏ trốn ngay đấy.”
“ Đừng giở cái trò đó ra, dù có bổ trốn cũng kéo anh theo.” Ngô Dũng không để hắn giở trò công tâm:
“ Cái đó thì tôi tin, nhưng tôi có cách giải quyết tốt hơn, có muốn nghe không?” Lưu Ngọc Minh chân thành nói: “ Rút sàn một cái, Lam gia kẻ thù chung của ta cả, ông ta sẽ không về được nữa, chẳng lẽ hai người định ra nước ngoài làm chó cho ông ta? Mà hơn nữa đã chắc gì ông ta dẫn theo các anh chưa?”
Câu này đánh trúng chỗ yếu hại, kẻ ôm tiền bỏ trốn thành công địch, bọn họ làm chó săn tất nhiên không về được nữa, mà người làm chuyện này, cũng chưa chắc có kết cục tốt. Dù sao với tay chân mà nói, biết quá nhiều, làm quá nhiều chưa bao giờ là chuyện tốt.
Hai tên vệ sĩ về lý luận thì đi theo người ta cũng vẫn chỉ là hạng sống bằng lương, có được chia ít xương cũng đáng là bao, sao không thể nghĩ tới chuyện sau này, giờ bỗng dưng gánh thêm cái tội rồi bỏ trốn?
“ Nếu không ngại thì nghe tôi an bài nhé, vụ làm ăn này hủy rồi, số tiền còn lại, hai người ba thành, lấy tiền đi ngay, tôi có thể lập tức trả bằng tiền mặt.” Lưu Ngọc Minh ném ra một điều kiện tương đối có sức hấp dẫn, hai người kia dao động thấy rõ, chỉ là vì thể diện chưa ai lên tiếng trước:” Dù sao thì các anh cũng đâu dám nổ súng, làm ra vẻ làm cái gì chứ? Đúng không, nào, bỏ súng xuống, nếu ba thành chưa đủ thì thêm cũng được, dù sao cũng chẳng phải tiền của tôi, tôi có gì mà phải tiếc chứ?”
Hắn từ từ đưa tay ấn súng Lưu Thông xuống, nhìn Ngô Dũng vẫn còn đang vất vả đấu tranh tư tưởng, sức dụ hoặc lớn như thế, vả lại e rằng với tình hình này sợ là không chuyển tiền đi được nữa. Một sự thực là giữa trung tâm thành phố thế này, ai dám nổ súng? Trừ khi là chán sống, thế nên ủ rũ hạ súng xuống.
Khục khục, Lưu Ngọc Minh cười gằn trong cổ học, bỗng nhiên huýt sáo, hai người kia giật mình, giở súng lên thì tay đã bị Lưu Ngọc Minh ấn xuống, tiếp đó bọn lưu manh ào ào xống tới, dao, ống sắt, cứ nhè tay cầm súng mà đập.
Á, Ngô Dũng kêu thảm, súng rời tay, Lưu Thông gập người, Lưu Ngọc Minh đá vào hạ bộ của hắn, lập tức có ánh dao lóe lên, máu tươi xuất hiện.
Mãnh hổ khó đấu quần lang, dù là hai người này thân thủ cao cường đi tới đâu chăng nữa, ở cái không gian chật hẹp này thì cũng chịu chết thôi.
Lưu Ngọc Minh thong thả nhặt một khẩu súng lên, hai tên vệ sĩ mất đi sức phản kháng đã bị đẩy tới góc tường, kêu cũng không không cho kêu, Ngô Dũng vừa kêu đau một tiếng, bọn lưu manh đã tống gậy vào mồm.
“ Ài, IQ thấp quá, người ta nói gì cũng tin, chúng ta vốn không phải người một nhà, từ đầu đã thế rồi.” Lưu Ngọc Minh buông tiếng thở dài sườn sượt, lúc này mới hứng thú nhìn Trương Viễn Chinh:
Trương Viễn Chinh chỉ thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc xướng sống, lắp ba lắp bắp: “ Bác bác sĩ Lưu ...”
“ Nếu không nghe lời sẽ có kết quả như bọn chúng đấy, lời này thì chắc chắn không phải là nói dối đâu ... Dùng cái này, chuyển khoản đi, Tiểu Lục Tử tắt thiết bị phá sóng đi.” Lưu Ngọc Minh ném tới thẻ di động, tên thủ hạ chạy ra ngoài nối lại dây mạng bị cắt cùng tắt mày phá sóng:
Trương Viễn Chinh run lẩy bảy, nhận lấy thẻ, nhập số tài khoản, mật mã, chuyển khoản .....