Nếu Lam Trạm Nhất ra tay mà hai tên phản đồ không biết gì cả thì chuyện mất vui, bằng thủ đoạn Lam gia, xử hai kẻ không đề phòng khó gì.
Mẹ nó, chó chúng mày cắn nhau, Dư Tội cầm điện thoại lên, gọi cho Lưu Ngọc Minh, đổi giọng than vãn: “ Anh Lưu, vừa rồi người công ty nói, bên trên phái người tới là ý gì? Muốn đuổi tôi thì phải nói ra chứ, có phải tôi mặt dày ở lỳ không đi đâu ... Thật là, Trương Viễn Chinh nói thế, bảo mai phái người tới ... Anh không biết à ... Bảo sao, dù gì tôi do anh đề bạt lên mà ... Vâng, tôi hiểu, cùng lắm là không làm nữa ...”
Cúp điện thoại rồi Dư Tội khẽ liếm môi, y có thể nghe ra được sự hoảng loạn của Lưu Ngọc Minh, thế này chưa đủ, phải làm bọn chúng quắn đít lên mới được. Nghĩ một lúc y lại gọi điện cho Duẫn Thiên Bảo.
“ Anh Bảo ... Ồ, anh đang bận à? ... Tôi biết anh bận, tôi có chuyện thật, thật đấy, nói không chừng không chỗ nào đi nữa, phải qua anh kiếm cơm, tôi chả có văn hóa gì, sổ sách chẳng tính nổi, chắc là muốn đuổi tôi đi rồi ... Vậy nhé, nếu tôi bị đuổi sẽ qua chỗ anh làm.”
Lại tán gẫu với Duẫn Thiên Bảo một hồi, Dư Tội nói như thể thỏ chết chó vào nổi, hai vị tâm tư bất chính kia chắc chắn là bắt đầu nơm nớp lo sợ rồi
Đang tưởng tưởng ra cảnh chó cắn chó thì có tiếng tít tít tít báo tin nhắn tới, y cầm di động lên xem, đó là tin nhắn chứa mã bí mật, khi nhìn thấy mã số, mặt sầm xuống, đó là mệnh lệnh sẵn sàng về đội. Nói cách khác từ giờ tới khi lệnh cuối cùng gửi tới, y có thể chọn thời điểm về bất kỳ lúc nào. Dư Tội lặng lẽ đi ra cửa, vén một góc rèm quan sát, bằng kinh nghiệm của y, không khó xác định vài chiếc xe khả nghi đang theo dõi.
Điều này nghĩa là bắt giữ sắp bắt đầu, nhưng lúc này đây y không muốn về đội, Dư Tội đứng đó tâm kết của y chưa cởi bỏ, y sẽ không rời nơi này ...
…… ……..
A Phi, tên đầy đủ là Tề Vũ Phi, người Bắc Hải, có tiền án gây thương tích: Không nghề nghiệp.
Khả Khả, tên thật Vệ Tây, người Phúc Kiến: Không nghề nghiệp.
Long Tử, Cao Tồn Long, người Hoa Đô, có tiền án tham gia băng đảng, từng vào tù ba năm.
Lý Mân chỉnh lý hồ sơ nghi phạm, toàn bộ có được trong thời gian rất ngắn vào ngày hôm qua, không ai ngờ được lãnh đạo phát lệnh Dư Tội sẵn sàng trở về, vậy mà y đi ngược lại tới xưởng sửa xe, thế là gặp được Duẫn Thiên Bảo đang tẩy trần cho đám anh em. Tất nhiên Dư Tội tham gia rồi, đầu tiên là ăn uống, sau đó đi hát, rồi mát xa, tin tức có được còn nhiều hơn cả thẩm vấn.
“ Mọi người chú ý nào.”
Tiêu Mộng Kỳ và Sử Thanh Hoài cùng nhau bước vào, tuy qua một đêm mệt mỏi, vẫn có chút hưng phấn, cô đối diện với các thành viên, nói:” Báo với mọi người một tin tức tốt, bốn nghi phạm cướp xe đã toàn bộ được xác định trong kho thông tin tội phạm, bây giờ chúng ta tiến vào trạng thái hành động, mở tất cả điểm giám thị, chúng ta sẽ con mắt cho tổ thực địa, bắt đầu đi.”
Gian nan chịu đựng cuối cùng cũng tới ngày này, Tào Á Kiệt không hiểu sao thấy hưng phấn hơn cả kiếm được khoản tiền lập nghiệp đầu tiên, hắn gõ bàn phím, mở màn hình giám sát, tổng cộng có mười sáu cái, căn cứ vào nhu cầu sẽ đồng bộ máy vi tính của bộ chỉ huy.
Du Phong và Thử Tiêu ngồi với nhau, cũng bắt đầu rồi, bọn họ phụ trách hơn 30 tài khoản đánh bài, chỉ đợi đúng 10 giờ bắt đầu đánh bạc.
“ Hôm qua số trúng thưởng là bao nhiêu?”
-“13, tỉ lệ một ăn ba, nói cách khác hôm nay nhà cái phải trả khoảng sáu bảy trăm vạn.” Nói tới con số, Du Phong khá là mẫn cảm, nhíu mày:” Thế thì không đúng, mỗi ngày đúng 8 giờ bọn chúng phải trả tiền, sao hôm nay không thấy?”
“ Đúng thế.” Tào Á Kiệt nhìn màn hình giám sát, nửa tiếng trước Trương Viễn Chinh tới công ty, theo báo cáo của nhân viên thực địa thì hắn tới từ nhà, không giống mọi khi tới ngân hàng, hoặc mang theo va ly tiền: “ Khoa trưởng Sử, hình như có vấn đề.”
“ Đương nhiên là có ...” Lý Mân xoay màn hình, hình ảnh một tiếng trước Lưu Ngọc Minh rời một nhà nghỉ nhỏ ở ngoại ô, theo sau có bảy tám nam tử lên cùng một chiếc xe, tổ thực địa đang bám theo:
“ Phải mau chóng báo cho Dư Tội để cậu ấy nhanh chóng rời đi, công ty đảm bảo khả năng thành mục tiêu tiếp theo rồi.” Sử Thanh Hoài ra lệnh:
Lý Mân vội vàng lục lọi mã lệnh, gửi tin nhắn cho Dư Tội, Tào Á Kiệt thông báo cho các điểm giám sát, mọi chuyện bố trí đâu vào đó,
Thời gian chờ đợi lúc nào cũng dài dằng dặc, Sử Thanh Hoài đi ra cửa sổ, nhìn bên ngoài sắc cây xanh mướt, hắn lần đầu tham gia hành động lớn, kích động không khác gì các đội viên.
Tiêu Mộng Kỳ nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hắn:” Anh có thăm dò được gì về người kia không?”
Sử Thanh Hoài lắc đầu: “ Chẳng có gì.”
Tiêu Mộng Kỳ ảm đạm, cô thực sự lo cho tương lai của Dư Tội, nếu một người chấp pháp cuối cùng hi sinh bởi luật pháp vô tình, đó là chuyện vô cùng đáng tiếc. Mọi chuyện có lẽ sẽ mau chóng kết thúc, có khi chính là ngày hôm nay ...
Đúng 8 giờ 40 phút, Duẫn Nam Phi và Triệu Hạ trú ở chi đội đặc cảnh Thâm Quyến cùng đặc cảnh địa phương hòa trộn biên chế, thành lập 10 tổ đột kích, mệnh lệnh hạ xuống, kho vũ khí mở rộng, đặc cảnh áo đen xếp hàng lần lượt nhận vũ khí, áo chống đạn, bọn họ sẽ xung phong ở tuyến đầu.
8 giờ 59 phút, nhà thi đấu cảnh sát đã đóng cửa suốt một đêm mở ra, dân cảnh bên trong nối nhau lên xe, bật kênh chỉ huy, kiểm tra vũ khí, tới điểm chỉ định.
Cùng lúc ấy di động của Dư Tội cứ kêu mãi, y cố gắng mở mắt ra nhìn, là lệnh nhanh chóng trở về. Y đẩy sang bên, đó không phải là chuyện gấp, ngáp một cái nữa đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, mở vòi nước ra súc miệng vài cái, hôm qua cùng đám Bảo ca vừa ăn vừa chơi tưng bừng, 7 giờ sáng nay mới về, lúc này người cứ nôn nao.
Soi mình trong gương, khuôn mặt tiều tụy, hai mắt sung huyết, một nửa là do lo buồn, một nửa do cuộc sống ăn chơi trác táng mà ra. Kỳ thực y muốn về, về quê, về cái cửa hiệu nhỏ của cha, về tổng đội huấn luyện cũng được, chứ ở đây chỉ toàn ăn uống chơi bời buông thả, thân thể này không chịu nổi.
Tắm rửa một phen, quay về văn phòng, lập tức thấy khác thường, mỗi ngày đáng lẽ đều phải chuẩn bị đưa tiền, nhưng hôm nay chẳng có chút động tĩnh gì.
Mắt Dư Tội đảo qua đảo lại, đột nhiên có người từ trên phái xuống, Duẫn Thiên Bảo lại gọi đội ngũ của hắn về, rồi sáng nay thì khác thường thế này, xem ra mọi thứ quyết định vào ngày hôm nay.
Tra số trúng thưởng, hơi hiểu rồi, chọn ra tay vào lúc này, bất kể là chơi đen ăn đen, hay là ôm tiền bỏ trốn đều là thời điểm tốt nhất, xem ra mấy nhà cái nhỏ hôm nay sẽ khóc ròng.
Có tiếng gõ cửa, sau đó hai người đi thẳng vào, là Ngô Dũng và Lưu Thông, hai tên vệ sĩ đắc lực của Lam Trạm Nhất, không biết từ đâu chui ra, kể từ ngày ở trên biển, chưa gặp lại hai tên này.
“ Người anh em, sống không tệ nhỉ?” Ngô Dũng cười:
“ Đúng là không tệ, ha ha ha, tôi cũng hâm mộ.” Lưu Thông mặt mày bặm trợn, nhìn Dư Tội cứ như nhìn gà con:
“ A, hôm qua Viễn Chinh nói là có người tới, không ngờ là hai vị đại ca ... Nào nào ngồi đi, tôi rót nước cho các anh, buổi trưa đừng đi nhé.” Mấy lời đó ý vị mỉa mai quá rõ, vậy mà Dư Tội mừng rỡ như cửu biệt trùng phùng, sao chẳng mừng, hai tên này tới là Lam Trạm Nhất sắp ra tay rồi:
“ Không cần, chúng tôi phải làm việc đã.” Ngô Dũng lắc đầu:
“ Vâng, vâng, có gì anh cứ an bài.”Dư Tội rất tích cực:
“ An bài là cậu tránh đi một chút, chúng tôi sẽ liên hệ với cậu sau.” Lưu Thông trả lời:
Đó là giọng điệu cảnh cáo, đừng hỏi, biết nhiều quá không tốt đâu, Dư Tội rất thức thời, làm động tác mời: “Vậy xin mời ... Hai vị đại ca làm việc, hôm qua tôi uống rượu suốt cả đêm rồi, phải ngủ chút.”