Sử Thanh Hoài giọng vang vang, tức thì đánh vào chỗ yếu nhất trong lòng mỗi người, kỳ thực hắn là chuyên gia tâm lý, nếu không phải bản tính nhu nhược thì chuyện dẫn dắt đội ngũ đâu nát đến thế. Mọi người sững sờ trố mắt nhìn hắn, cứ như là mới lần đầu quen hắn vậy, đây thực sự là đại bảo mẫu sao?
“ Nếu như là thế, chúng ta sẽ khiến đồng chí ở tuyến đầu thất vọng, sẽ đau lòng, vì việc họ làm là không đáng, hi sinh của họ là không đáng.” Sử Thanh Hoài bị mấy ánh mắt nhìn chằm chằm, toàn thân không thoải mái, nhưng đâm lao phải theo lao, hắng giọng tiếp tục: “ Tôi vẫn nhớ ban đầu thành lập cái tổ chi viện này không ai muốn tới, do xử trưởng Hứa vừa dụ dỗ vừa dọa nạt mới gom mọi người lại với nhau ... Nhưng bây giờ tôi tin không ai muốn đi cả, đội ngũ của chúng ta trong thời gian ngắn đã nhìn thấy quá nhiều tội ác, không diệt trừ bọn chúng, hổ thẹn không chỉ là bộ cảnh phục này mà còn lương tri và chức trách một cảnh sát.”
“ Cho nên tôi cho rằng, chúng ta không nên thảo luận vấn đề cậu ấy sẽ làm sao, vì bất kể thế nào, tất cả những điều cậu ấy làm chứng tỏ cậu ấy là một cảnh sát hợp cách, giờ tới lượt chúng ta rồi, chúng ta phải làm là quét sạch đám tội phạm đó, dùng hoa tươi và kính lễ nghênh đón cậu ấy ở về.” Sau một hồi phát ra những lời hùng hồn chấn động người điếc, chính bản thân Sử Thanh Hoái kích động không thôi:” Cho dù là ra tòa, tôi cũng dẫn mọi người tới, nhưng tôi không ngồi đây vào lúc cậu ta cần chúng ta nhất, chúng ta than trời trách đất.”
Không khí như ngưng kết, tĩnh mực tới nghe được tiếng tim đập của mỗi người.
Sử Thanh Hoài nói xong ưỡn ngực sải bước rời đi với tư thế oai hùng, Tiêu Mộng Kỳ đuổi theo, cô nhìn tấm lưng thẳng tắp cùng bước đi hiên ngang của Sử Thanh Hoài, cô nhận ra trước giờ mình sai rồi, linh hồn thực sự của đội ngũ cảnh sát, không bao giờ mất.
Một lúc lâu sau, cả phòng vẫn chìm trong im lặng, mặt mày ai nấy quái dị cực độ. Giải Băng tay đặt trên trán, giống như không biết dấu mặt vào đâu: “ Mọi người cứ cười đi, té ra trước kia tôi cũng hay nói mấy câu xấu hô như vậy, thật là …”
Có lẽ nếu là lúc khác, bọn họ cả cười lăn cười bò rồi, nhưng lúc này rõ ràng không thích hợp, lời của đại bảo mẫu tuy văn vở, nhưng nội dung cơ bản không sai, tuy không có tác dụng kích thích tâm lý, ít nhất mọi người cũng tỉnh táo lại rồi. Lý Mân vỗ mạnh lên má, lấy tinh thần, nói một câu thực chất: “ Các anh em, tóm lại là tốt xấu đúng sai gì thì thằng ngốc đó cũng đã làm rồi, tôi nghĩ, nếu vụ án này kết thúc tốt đẹp chút, có khí cậu ta giảm được vài năm tù, mọi người lấy lại tinh thần làm việc đi, cố lên, giúp thằng ngốc đó một tay.”
“ Hoặc là bớt phải nghe lời diễn thuyết của đại bảo mẫu, mọi người xem tôi vẫn nổi gai ốc đây.” Tào Á Kiệt rùng mình một cái, không khỏi nhớ tới lần đầu gặp Sử Thanh Hoài, hắn nói cái gì mà anh mặc cảnh phục đẹp hơn mặc áo vest, chua hơn cả thư sinh hồi xưa:
Thử Tiêu lẩm bẩm:” Nói ra mấy câu đó mà miệng không mọc mụn, giỏi thật. Hắn lại còn bước đi rất oai hùng nữa, tôi đoán là hắn bị chính mình làm xúc động đấy.”
“ Ài, đó gọi là tố chất lãnh đạo, nghe là biết các cậu mãi chỉ là chân sai vặt … Thôi, làm việc.” Du Phong nói xong về chỗ, tiếp tục gõ phím lách cách:
Dù có là đánh bừa đánh bậy không ngờ trúng đích thì lời của Sử Thanh Hoài cũng có tác dụng rồi.
Hôm đó là ngày 02 tháng 9, cách vụ án ở tỉnh Sơn Bắc đã 50 ngày, kỳ hạn phá án đã qua hai tuần, trong nghề, loại án thế này có phá vẫn bị phạt, yêu cầu với cảnh sát xưa nay luôn hà khắc.
Trưa ngày hôm đó, ở trong màn hình giám sát rốt cuộc thấy được bọn cướp đã lâu không gặp, Vương Thành bị áp giải ra nhận diện, chính là A Phi, người cùng hắn đi mua xe gây án.
Tên đó vào xưởng sửa xe, tới chiều lại có thêm hai tên nữa lần lượt tới nới, tên Long Tử đi tìm kiếm khắp nơi kia, cuối cùng cũng chụp được mặt hắn, so sánh với camera giám sát ở Đại Nguyên, không cần hoài nghi, khớp ngay.
Cũng trong buổi chiều ngày hôm đó, hai tổ truy tung không có thu hoạch Duẫn Nam Phi và Triệu Hạ dẫn đầu từ Quảng Châu và Bắc Hải tới, tụ họp với tổ chi viện, một tấm lưới lớn được tung ra ...
Tới buổi trưa thì Dư Tội đã hoàn thành hết công việc trong ngày rồi, hôm trước tỉ lệ trúng thưởng thấp, căn bản không phải trả tiền, y rảnh rỗi không có việc gì, tính đi tính lại, chỉ ngày hôm qua thôi, nhà cái thắng ít nhất 100 vạn.
Có những việc không tiếp xúc thì căn bản không tưởng tượng ra được, ví như lúc này Dư Tội ngồi ở trước bàn làm việc Viên Trung Kỷ, nghĩ tới chuyện làm ăn này đã kéo dài tới bảy tám năm rồi, vậy rốt cuộc là kiếm được bao nhiêu? Bảo sao không chém giết nhau chứ.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa, Dư Tội hô một tiếng mời vào, đi vào là nam tử tuổi gần 30 họ Trương, tên là Viễn Chinh, đích hệ của Viên Trung Kỷ, nếu không phải hắn phụ trách sổ sách, không thể ra tiền tuyến nếu không đã chẳng tới lượt Dư Tội.
“ Giám đốc Dư, đây là tiền anh gửi vào tài khoản, anh xem con số có đúng không?” Trương Viễn Chinh hết sức khách khí, cầm di động hiển thị con số, nơi này trừ tiền mặt ra thì không có thứ giấy nào hết:
“ Tôi biết rồi, cám ơn.” Dư Tội hai chân gác lên bàn, coi tiền bạc như bùn đất, tất nhiên là thế rồi, có phải tiền của y đâu, số tiền công khai này sẽ bị tổ chức tịch thu hết:
- Giám đốc Dư, còn có một chuyện nhỏ nữa ...
Trương Viễn Chinh ngập ngừng:
Dư Tội chả buồn nhìn hắn, tùy ý phất tay như ông chủ, lời nói ra lại là:” Nói đi, đại bộ phận công việc tôi không quyết được đâu đấy.”
Đúng là như thế, cái công ty đảm bảo này có 7 người, tới giờ Dư Tội chỉ biết có hai, số còn lại chịu trách nhiệm trực tiếp với Trương Viễn Chinh, y được đẩy ra ngoài để thu tiền chứ chuyện làm ăn hạch tâm không tới lượt y.
“ Là thế này, vừa rồi tôi có trao đổi qua điện thoại với Lam gia, giám đốc Viên, ngay mai bên trên sẽ phái hai người tới làm trở thủ cho anh, giám đốc Viên bảo tôi thông báo một tiếng.” Trương Viễn Chinh cẩn thận quan sát vẻ mặt của Dư Tội:
“ Ồ, tốt quá, bảo họ đi thu tiền, tôi được nghỉ rồi.”
Có vẻ không thấy được nét mặt trong dự liệu, Trương Viễn Chinh ngớ người.
Dư Tội liếc mắt qua:” Còn chuyện gì nữa à?”
“ Không ạ, hết rồi.” Trương Viễn Chinh lắc đầu:
“ Vậy anh đi làm việc của anh đi, hôm nay không có việc gì nữa, chiều tôi đi chơi.”
Trương Viễn Chinh vâng vâng dạ dạ rời văn phòng, có chút hồ nghi nghĩ một lúc, đi qua góc tường gửi tin nhắn: Y không có phản ứng.
Không thể nào lại không có phản ứng được, vô lý, chỉ là phản ứng của Dư Tội không phải người ngoài có thể nhìn ra, người vừa đi một cái thì y tức giận muốn đập đồ. Mẹ nó, lúc nguy cấp thì lấy ra làm tốt thí, giờ chuyện làm ăn bình ổn rồi muốn dần dần thu lại quyền lực của tôi à.
Cũng không đúng, bỗng nhiên phái người tới, đề phòng ai thế nhỉ?
Dư Tội nghĩ như thế, tựa hồ không thể là mình, mình ở đây làm gì có căn cơ, muốn gây sóng gió cũng khó, vậy thì đề phòng ai?
Nghĩ đi đi lại, Dư Tội cười nhạt, có lẽ Lam Trạm Nhất đã nhận ra chuyện làm ăn của bản thân chắc hề vững vàng như ông ta nghĩ, lão cáo già đó không nhận ra mấy trò của đám Lưu Ngọc Minh, Duẫn Thiên Bảo mới là lạ.
Xem ra lão ta chuẩn bị thu lưới rồi đây.