“ Xử trưởng Hứa, Duẫn Nam Phi đã dẫn đội tới, thời gian là 1 giờ trưa.”
“ Căn cứ vào tin báo của họ, A Phi hôm nay tới trấn Tiết Cương.”
“ Phó cục Lý Xước đang thúc giục chúng ta lập kế hoạch hành đồng chi tiết.”
“ Tôi kiến nghị chúng ta cần cẩn trọng cân nhắc lợi về thời gian hành động.”
Dừng.
Bước chân vội vàng dừng lại, Lão Hứa đi trước làm động tác dừng, ngăn cản Sử Thanh Hoài và Tiêu Mộng Kỳ ở phía sau cứ líu ríu không ngừng, qua đầu lại nhìn Sử Thanh Hoài và Tiêu Mộng Kỳ. Hai người, một đôi lo lắng, lo lắng tới tự làm mình sợ hãi, hôm nay là ngày mùng 2 tháng 9, nghi phạm A Phi sắp tới, bọn chúng sắp có hành động.
Phải làm thế nào, có bắt không, bắt thế nào, bắt lúc nào? Tới thời khắc quan trọng nhất rồi, không cẩn thận là phí hết công sức bao ngày, lúc này thể hiện rõ thiếu kinh nghiệm thực chiến của họ, thành ra đi quấy rầy Lão Hứa suốt.
Lão Hứa phất tay: “ Toàn bộ do hai người phụ trách.”
“ Hả?” Tiêu Mộng Kỳ và Sử Thanh Hoài cùng kêu lên:
“ Thanh Hoài, từ giờ tôi không châm chước từ ngữ nói chuyện với cậu nữa, nói đơn giản chút, cậu làm sai, tôi bảo cậu cút xéo, cậu làm không tốt, tự cút xéo. Chẳng có cảnh sát ưu tú nào là nhờ tận tay chỉ bảo mà dạy ra được, muốn gánh được việc lớn thì cái lưng mình phải cứng lên.” Hứa Bình Thu nói làm Sử Thanh Hoài hơi cúi đầu, ông chợt rống lên:” Làm được không?”
“ Được ạ.” Sử Thanh Hoài giật nảy mình, lùi lại, khép chân kính lễ:
Đến lượt Tiêu Mộng Kỳ, Lão Hứa càng ác:” Cô cũng thế, nếu không phá được án thì tự về nhà kết hôn sinh con đi.”
Tiêu Mộng Kỳ tức tới hoa dung thất sắc, cô gái kiêu ngạo này làm sao chịu được.
Hứa Bình Thu trầm giọng nói:” Đừng trừng mắt nhìn tôi, tôi không rảnh mà chiếu cố tới tâm tình của cô cậu đâu, không có lòng tin thì còn làm trò trống gì?”
“ Báo cáo xử trưởng Hứa, tôi có lòng tin.” Tiêu Mộng Kỳ bị kích thích, lớn tiếng nói:
“ Thế mới được, bắt đầu đi, tôi chỉ nhắc một câu, đừng quá cầu toàn theo đuổi hoàn mỹ, trong bất kỳ tình huống nào cũng phải lý trí. Vừa mới nghe chuyện Dư Tội làm mà lòng đã loạn thì làm sao ứng phó được chuyện tiếp tới, làm chỉ huy cần giữ đầu óc tỉnh táo và bình tĩnh, lúc đó sẽ làm được chuyện chính bản thân cũng không ngờ đâu.” Hứa Bình Thu chắp tay sau lưng xuống sân, người đơn vị đặc vụ đã đợi trước, hai người lên xe rời đi:
“ Cái lão già này.” Tiêu Mộng Kỳ dẫm chân mắng một câu, Sử Thanh Hoài chỉ cười không dám tiếp lời, một lúc sau cô mới ổn định lại được tinh thần:” Ông ấy lúc nào cũng có thái độ ác liệt thế à?”
“ Cô nên hiểu, xử trưởng Hứa coi chúng ta là người mình nên mới thế, nếu khách khí thì tôi còn chột dạ.” Sử Thanh Hoài không trách còn mừng, hắn nhận ra Hứa Bình Thu có ý bồi dưỡng mình nên làm thế:
Tiêu Mộng Kỳ lặng lẽ đi sau Sử Thanh Hoài, kỳ thực lòng vẫn chưa hết chấn động, chuyện do Thử Tiêu và Du Phong mang về đã truyền khắp đội, vì thế hai người họ bị gọi vào phòng tối mắng mấy tiếng, xem ra nói không chừng còn bị xử phạt.
Có điều hai người đó đi ra đều nói một câu, khai trừ luôn đi cũng được.
Bất tri bất giác thời gian qua tính tình mỗi người đều có chút thay đổi, trở nên mẫn cảm, dễ nóng giận, ngay cả bên trong tiểu tổ chi viện cũng không hài hòa nữa, chỉ huy một đám đội viên quá cá tính, e Lão Hứa cũng chẳng trấn áp được. Khi Tiêu Mộng Kỳ thấy Sử Thanh Hoài đứng chần chừ bên cửa, cô thậm chí có chút thương hại vị khoa trưởng này, biết vì chuyện Dư Tội, tâm tình ai nấy đều không tốt, khúc mắc tư tưởng rất lớn.
Sử Thanh Hoài thấy Tiêu Mộng Kỳ đi tới thì đặt tay lên môi, chỉ chỉ vào trong.
“ Trương Khải, rốt cuộc hôm đó cậu nhìn thấy cái gì?”Giọng nói dễ nhận ra của Lý Mân:
“ Đừng có giở trò tôi không biết gì hết ra với bọn tôi nhé.” Tào Á Kiệt hăm dọa:
“ Tôi thực sự không thấy gì cả, tôi ở xa lắm, vừa mới tới nơi thì đã nhận được lệnh trở về.” Trương Khải khổ sở trả lời:
“ Kể thật kỹ, bất kể là cậu thấy gì cũng thuật lại cho chúng tôi nghe, không cần biết có liên quan hay không.”
A, té ra là truy hỏi chuyện ngày hôm đó, hiện điều bận lòng của mọi người đều giống nhau, chỉ có một thứ mà thôi, nếu thực sự là Dư Tội đích thân đẩy người mình xuống biển, bịt miệng thay cho tội phạm, tội giết người vẫn phải gánh, cho dù dưới tình thế bị uy hiếp.
“ Hôm đó khi chúng tôi tới nơi chỉ thấy mấy chiếc xuồng máy, bến tàu đã bị cảnh sát giới nghiêm ... Trong nhà chỉ thị, bảo chúng tôi tới nhận dạng xem có phải là Dư Tội không, vừa mới tới gần bị ngăn cản, xen chỉ thị thì bị gọi về ... Không nhìn rõ, rất nhiều người quây quanh cáng, lên xe cấp cứu rồi đi, thấy bảo là ngư dân rơi xuống biển ...” Trương Khải bị truy hỏi quá rát đánh kể lại chi tiết:
“ Nếu là đưa lên xe cấp cứu thì có phải là chưa chết không?” Du Phong cắt ngang chỗ rườm rà:
“ Nếu như bị ném xuống biển thì chắc chắn bị trói, ngay cả ba phút cũng không chịu nổi đâu.”
“ Nói vậy thì là chết chắc rồi sao?”
“ Tôi muốn nói là không, nhưng chẳng có cơ sở nào nói thế cả.”
Bên trong giọng lớn dần, chuyển sang cãi nhau, Tiêu Mộng Kỳ thở dài:” Xem ra cậu ấy mới là linh hồn của đoàn đội, thiếu cậu ấy, lòng người e là hỏng mất.”
“ Không, linh hồn vẫn luôn còn đó.” Sử Thanh Hoài hít sâu một hơi, đây là kế hoạch ấp ủ nhiều năm của hắn, trận đầu tiên không thể thất bại, nếu không sự nghiệp hoài bão của hắn sẽ mãi mãi dừng bước ở đây, đẩy cửa đi vào, tranh cãi trong phòng tức thì ngưng bặt, đồng loạt quay đầu nhìn hai người dẫn đội, Tiêu Mộng Kỳ bất ngờ phát hiện có cả Giải Băng ngồi trong đó.
“ Mọi người vẫn đang thảo luận chuyện Dư Tội à?”
Chẳng ai trả lời hắn, người cúi đầu, người quay đi chỗ khác, Trương Khải tranh thủ thời cơ rón rén đứng lên nhìn Tiêu Mộng Kỳ hỏi ý, thấy cô gật đầu, không khác gì được được đại xá, chuồn ngay tức thì.
Vẫn không ai nói gì, Sử Thanh Hoài hỏi Giải Băng:” Đội phó Giải, cậu cũng xen vào làm gì?”
“ Cậu ấy trước là bạn học, nay là chiến hữu của tôi, tất nhiên tôi quan tâm rồi. Chuyện này kỳ thực không khó đoán, cậu ta chắc chắn bị tra tấn, cưỡng ép, bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, tuy tôi khinh bỉ hành vi của cậu ấy, nhưng cậu ấy dám làm dám nhận, không bao biện, không trốn tránh.” Giải Băng bình tĩnh nói, trong tỉnh táo mang theo chút nuối tiếc:
Không chỉ mình hắn, số còn lại đều thế, ai nấy bộ dạng như mới bệnh nặng một hồi, chẳng có chút tinh khi thần nào cả.
Sĩ khí sa sút như vậy, Tiêu Mộng Kỳ há không phải như thế, chân tướng truyền về không khác gì sấm nổ bên tai, làm cô chân tay rụng rời, đúng vào lúc như vậy, Hứa Bình Thu lại buông tay, ngay cả một lời giải thích cũng không có, cô thấy mình giống mọi người, sắp không cầm cự nổi nữa rồi.
“ Tôi thấy sinh tử của vị chiến hữu đó không quan trọng, quan trọng là hi sinh của anh ấy có giá trị gì hay không, tôi càng thấy chúng ta lo lắng Dư Tội có trở về hay không, về rồi có bị xét xử không càng không quan trọng, quan trọng là cậu ta làm việc táng tận lương tâm, đi ngược với đạo đức nghề nghiệp vì cái gì? Chẳng lẽ vì để chiến hữu phía sau tiếc nuối thôi sao? Mọi người chẳng lẽ cứ ngồi đây để đám tội phạm coi mạng người như cỏ rác đó tiếp tục ngông cuồng à?”