9 giờ 45 phút, khi Dư Tội đỗ xe ngoài biệt thự Tiên Hồ, phía trước mặt không xa là nhà Ôn Lan, là nơi Lam Trạm Nhất nuôi chim sẻ vàng, câu đố như ẩn như hiện làm y đứng ngồi không yên.
Tò mò luôn hại chết mèo, đáng tiếc Dư Tội còn tò mò hơn cả mèo, vì sự tò mò mà y không về đội, quay trở lại nhà Ôn Lan, vốn tưởng rằng trong đội sẽ dùng giọng điệu nghiêm khắc bắt y về, kỳ quái là không có gì cả, hai đặc cảnh theo sát y cũng không đi theo.
À phải rồi, từ khi Ôn Lan nghi ngờ thì mình đã hết giá trị tồn tại, người ta không quan tâm tới mình nữa.
Trùng hợp là, Dư Tội cũng chẳng quan tâm tới họ, y đỗ lại quan sát một lúc, phát hiện điểm giám thị cũng rút rồi, đoán chừng các anh em cảnh sát đang ùn ùn kéo đi tranh công, cái bánh lớn thế cơ mà, đủ mỗi người ngoạm một phát.
Có lẽ đây là chỗ bị vứt bỏ, không còn giá trị gì nữa, nhưng cái biệt thự đó cứ như có ma lực thu hút bước chân của y.
Có phải là vì nhìn vật nhớ người không?
Chút cảm xúc trong lòng giống vụ án, vẫn như đi trong sương mù, chỉ có nụ hôn cuối cùng là rõ ràng.
Xác định không có theo dõi, Dư Tội lái xe thẳng tới cổng biệt thự, đẩy cửa mà vào, đi qua bể bơi, gõ cửa, nhìn thấy được tủ rượu, ghế sô pha, cùng với cái hầm không thể nhìn thấy sau cầu thang, Dư Tội đã rất quen thuộc nơi này, một cô gái xách hành lý từ trên cầu thang xuống, giống như sắp đi ra.
Cô gái họ Thân, là giúp việc của Ôn Lan, tính cả hôm nay thì mới gặp nhau ba lần.
Thấy Dư Tội tới đón Ôn Lan đi lại quay về, Tiểu Thân đặt hành lý xuống, mở cửa:” Sao anh lại về?”
“ À, chị Lan bảo tôi về lấy chút đồ.” Dư Tội xưa nay nói dối không chớp mắt, lừa côi gái ít va chạm chẳng có chút độ khó nào:
“ Anh vào đi, chị ấy muốn lấy gì thế?
Dư Tội thuận miệng nói tiếp:” Chị Lan nói là cũng chẳng nhớ là ném ở đâu, hình như dưới gối.”
“ Vậy anh tự tìm đi.” Tiểu Thân khệ nệ kéo hành lý ra phòng khách:
Đương nhiên là tự tìm, Dư Tội trước khi lên lầu nhìn cô gái ìu xìu ngồi bên đống hành lý, động lòng trắc ẩn, thuận tay rút cọc tiền toàn tờ 100 đỏ chót đưa tới:” Tôi biết cô sắp đi, đừng đau lòng, nói không chừng còn gặp lại, cứ cầm đi.”
“ Không cần đâu ạ, chị Lan cho tôi rồi.” Cô bé giúp việc còn khá đơn thuần, thấy số tiền quá lớn, xua tay không dám nhận:
“ Cầm đi, tôi cho đấy.” Dư Tội khảng khái cầm tiền đặt vào tay cô bé chỉ chừng mười sáu mười bảy, dù sao thì tiền mang về cũng phải nộp, tất nhiên y chẳng cho miễn phí:” Chị Lan bất đắc dĩ mới phải đi, chắc chị ấy không nói với cô là đi đâu.”
Tiểu Thân lắc đầu, tất nhiên là không nói, thế mới cho Dư Tội không gian phát huy:” Chị ấy sẽ đi rất xa, không về nữa.”
“ Vì sao đang tốt đẹp lại đi?” Tiểu Thân buồn lắm, chị Lan rất tốt, đi đâu tìm được chủ nhà tốt như vậy:
“ Vì trái tim chị ấy bị tổn thương, nơi này làm chị ấy đau lòng.”
“ Tôi biết rồi, chắc chắn là giám đốc Lam không thích chị ấy nữa.”
“ Không phải, chị ấy không có tình cảm gì với giám đốc Lam, nam nhân chị ấy thích hơn giám đốc Lam cả trăm lần, vạn lần ...” Dư Tội đem tình tiết rách ruột trong mấy phim ảnh tình cảm ra, quan trọng là ở bước ngoặt thật máu chó mới có ích:” Nhưng nam nhân ấy là kẻ phụ bạc, làm trái tim chị ấy tan vỡ.”
Cô bé quả nhiên bị mắc bẫy: “ Anh nói là người đó à?”
Dư Tội rên rỉ trong lòng, mẹ nó chứ, ai dè là có thật, y có chút khó chịu, mắt đảo một vòng, lấy di động mở ra bức ảnh: “ Chính là hắn, hắn làm tổn thương chị Lan ...”
“ Đúng hắn rồi, hắn từng tới đây ăn cơm, chị Lan đích thân nấu ăn cho hắn.” Cô bé có ấn tượng rất tốt về người đó:
“ Hắn tới khi giám đốc Lam và bác sĩ Lưu đều không có nhà phải không?” Dư Tội hạ giọng xuống hỏi:
Mí mắt của cô bé giật một cái, nghi ngờ nhìn Dư Tội, bắt đầu cảnh giác.
Đây chính là đáp án mà Dư Tội cần, thu lại di động nói: “ Đây là chuyện đời tư, đừng nói cho ai biết nhé ... Cô đi đi, tôi không tiễn.”
Nói rồi lên lầu, cô bé vì sinh nghi nên cẩn thận rón rén theo sau.
Dư Tội căn bản không có mục tiêu, không biết phải tìm cái gì, trên lầu có bốn gian phòng, y tới gian phòng có ban công, trồng hoa cỏ, từ nơi này có thể nhìn thấy tia nắng đầu tiên của bình minh, màu sắc gian phòng là màu ấm. Cái tù quần áo lớn, nhìn lướt qua thấy bệnh chung của mỹ nữ, thấy quần áo đẹp là ra sức mua, nhét đầy tủ rồi chẳng mặc là bao. Ga trải giường trắng muốt, phằng như được là, y thuận tay sờ nắn gối, không phát hiện vấn đề gì, phát hiện ra tâm lý tà ác của mình đang giở trò.
Y đang nghĩ tới Ôn Lan lăn lộn rên rỉ trên chiếc giường này mê hồn ra sao? Hơn nữa nhất định là còn chơi với nhiều nam nhân khác nhau, đúng là làm thú huyết sôi trào.
Cố trấn áp suy nghĩ bậy bạ xuống, đánh giá căn phòng, con người là động vật tràn ngập sự mâu thuẫn, giống như nữ nhân bị đóng dấu vợ bẽ này, nếu chỉ nhìn không gian sống của cô thì còn hơn cả khuê phòng thục nữ, ghế nằm ở ban công, giá sách nhỏ bên cửa, cốc cà phê, bố trí gọn gàng sạch sẽ.
Ai mà tin đây là cuộc sống của một tên cướp, cướp mà cao nhã như thế thì cảnh sát đều là quân khốn kiếp rồi.
Thong thả bước ra ban công, ngồi xuống ghế, khép mắt tưởng tượng cuộc sống thư thái thong dong của Ôn Lan, thuận tay cầm vài tạp chí xem, ngồi đây mà n ghĩ thì mình tội gì vất vả đi ngàn dặm để cướp xe? Tội gì phải thế, nhưng cuốn tạp chí trong tay không phải là tạp chí thời trang hay nữ giới, mà là tạp trí xe.
Dư Tội bò ngay dậy, lục lọi gia sách, ở đó có tấm quảng cáo, hình ảnh trên đó vuông vức như ... Một cái quan tài lớn.
………….. ……….
11 giờ 15 phút, Hứa Bình Thu trong xe chuyển quân của đặc cảnh, bắt giữ đã kết thúc nhưng kết quả chẳng lý tưởng.
Tiếng súng kinh động cư dân xung quanh chung cư, cảnh sát đi từng nhà làm công tác hỏi thăm cùng thuyết phục không nên ra ngoài, kiểm tra hiện trường đang tiến hành, song không hi vọng gì, dám giết người bịt miệng sao còn để lại chứng cứ được.
Tiền đã chuyển đi, cụ thể được bao nhiêu thì tới giờ chưa xác thực, song con số chắc chắn không nhỏ, Hứa Bình Thu phát hiện mình đi một bước sai, không nên phong tỏa tài khoản, khiến hung thủ đằng sau cảnh giác.
Cửa xe mở ra, Lý Xước nhảy lên đóng cửa lại, nói luôn:” Không phối hợp.”
“ Không phối hợp chút nào sao?”
“ Ông ta không thừa nhận bất kỳ điều gì, nói không có luật sư ở bên cạnh không trả lời, còn bảo lưu quyền tố cáo chúng ta bắt người trái phép, ông ta nói mình không phải người Trung Quốc.” Lý Xước nghiến răng, lũ khốn này lúc kiếm tiền kiếm danh thì là thân thích, khi phạm tội biến thành người nước ngoài:
Loại giang hồ lọc lõi đó không dễ cúi đầu với bất kỳ ai, mà lại còn không có chứng cứ trực tiếp nhắm vào ông ta, có chuyện gì đám vệ sĩ gánh.
“ Xử trưởng Hứa, e là không dễ, tên này rất hiểu pháp luật, ông ta không nói, chúng ta thực sự không thể làm gì cả.”
“ Để tôi.” Hứa Bình Thu xuống xe một cái, vẫy tay gọi hai đặc cảnh tới cảnh giới, lên xe khác đóng cửa lại, nhìn giám đốc Lam mặt mày nhợt nhạt, hồi lâu không nói:
Đây là cuộc thi gan cùng đấu trí.
...
1 h35 , cuối cùng cũng xong rồi nhé, không phải nợ chương.