“ Đừng chơi tâm kế với tôi, tôi hợp tác với ai chứ không hợp tác với cảnh sát đâu.” Lam Trạm Nhất hời hợt nói, lúc mới xảy ra chuyện còn hoảng loạn một chút, hiện giờ đã bình tĩnh lại rồi:
“ Ông không có cơ hội hợp tác đâu, trừ khi ông muốn nhận tội.” Hứa Bình Thu lấy di động ra, không lâu sau có hình ảnh truyền tới, giơ ra trước mặt Lam Trạm Nhất, tát hai cái bắt ngẩng đầu lên nhìn:” Nhìn cho rõ, tôi không có thời gian tốn công với loại cặn bã, thẳng thắn mà nói, tôi chỉ thích bắn chết ông tại chỗ.”
Rất ngắn, vài giây đã khiến sắc mặt Lam Trạm Nhất trắng hơn vài phần.
Hứa Bình Thu cất di động đi:” Đây vốn là cái đinh cuối cùng giữ lại đóng lên quan tài của ông, chúc mừng, ông đã biết trước rồi, có người muốn chơi ông, không muốn giao kẻ đó cho chúng tôi à?”
Lam Trạm Nhất toát mồ hôi lạnh, Hứa Bình Thu thấy ông ta không nói, đứng dậy đi luôn, thực sự không thèm phí lời, làm Lam Trạm Nhất cuống lên:” Khoan, tôi muốn nói chuyện với lãnh đạo của các người.”
Hứa Bình Thu lạnh lùng nói:” Tôi là lãnh đạo tối cao ở đây, sẽ không ai nói chuyện với ông nữa đâu.”
Lam Trạm Nhất nhìn ông già có phần gày gò đen đúa này như đánh giá phân lượng, cuối cùng hỏi:” Các người muốn gì?”
“ Số tiền chuyển đi là bao nhiêu?”
“ Nếu riêng tiền đánh bạc là 4000 vạn, nếu tiền chuẩn bị cũng mất thì hẳn là chừng 8000 vạn.”
“ Còn ai biết chỗ này nữa.”
Hỏi tới đó trân xanh trên trán Lam Trạm Nhất nổi lên chằng chịt, rít lên hai chữ:” Ôn Lan.”
Lại là nữ nhân này, Hứa Bình Thu cau mày hỏi: “ Ông nói với cô ta à?”
“ Không phải, người ở nơi này hai tháng đổi một lần, chỉ có cô ta biết Cố Thiếu Đường.”
“ Vậy thì Lưu Ngọc Minh làm phản cũng là do cô ta rồi.” Hứa Bình Thu hỏi nhưng là khẳng định:
Con người tới giây phút cuối cùng luôn là lúc tư duy tỉnh táo nhất, Lam Trạm Nhất gật đầu.
Lên tiếng rồi, đột phá này vô cùng kỳ quái, Lý Xước không biết Hứa Bình Thu có thứ lợi khí gì khuất phục một đại lão nhanh như thế.
Lệnh truy nã đỏ lập tức phát tới tất cả công cụ thông tấn của cảnh sát tham dự vụ án, nghi phạm trọng điểm.
Ôn Lan.
“ Người cuối cùng lại chính là cô ta?” Tiêu Mộng Kỳ có chút hối hận, nữ nhân đó một tiếng trước còn giám sát chặt chẽ, khi đó tùy tiện cảnh sát nào cũng bắt được.
“ Lam Trạm Nhất căn bản không hay biết gì về chuyện cướp xe, đây có thể là một chiêu mượn dao giết người, dọn chướng ngại cho cô ta bỏ trốn.” Sử Thanh Hoài cũng tiếc không thôi, con dao đó là của cảnh sát:
“ Chúng ta giúp cô ta lật đổ Lam Trạm Nhất, sau đó cô ta mang tiền xa chạy cao bay, mấy tên cướp xe đều là cao thủ đua xe, từ nơi này đi nửa tiếng thôi là ra biển có thể xuất cảnh bất kỳ lúc nào.” Tiêu Mộng Kỳ rầu rĩ, giờ truy nã e đã muộn:
“ Con mẹ nó, sao lại thế này?”
Có người chửi bậy, hai vị dẫn đội quay đầu, té ra là Du Phong, Sử Thanh Hoài hỏi vội:” Sao thế?”
“ Tiền đã tiêu hóa rồi, không hề xuất cảnh.” Du Phong nổi nóng:
“ Làm sao có thể?” Tiêu Mộng Kỳ không tin:
“ Bên thu được là một công tay nước ngoài, nhưng tôi tra tín dụng qua lại, bọn họ có nghiệp vụ với ngân hàng Quảng Châu, Thâm Quyến, Trường Sa ...” Du Phong nhíu mày, thấy người khác không hiểu, nói thêm: “ Loại tình huống này khả năng lớn nhất là tiền trang ngầm, thanh toán nước ngoài, người trong nước phụ trách đổi tiền mặt. Chi phí hơi cao chút nhưng, chỉ cần bỏ tiền thuê thì rửa sạch hết ngay.”
“ Nói vậy là bây giờ đã mang tiền chạy rồi?” Lý Mân há hốc mồm:
“ Gần như thế, lúc này đã là 11 giờ 10, cách thời gian chuyển tiền hơn 2 tiếng, khoản tiền lớn như thế, nếu không có chứng cứ tài chính phi pháp xác đáng, ngân hàng sẽ không phối hợp.” Chuyện liên quan tới tiền lúc nào cũng có khăn hơn chuyện liên quan tới người, ai nắm trong tay cũng không muốn nhả, Tào Á Kiệt không tin cảnh sát có thể lên mặt với ngân hàng:
“ Sao lại như thế được, thông báo cho Giải Băng, đưa tên Vệ Tây về đây ...” Sư Thanh Hoải loạn rồi, nghĩ ra cái biện pháp có hơn không, nói xong thấy mọi người đều nhìn mình, có chút bẽ mặt trốn ra ngoài, Tiêu Mộng Kỳ đuổi theo, giờ tổ chi viện không thể ngăn cơn sóng giữ được nữa:
Lý Mân thở hắn ra, pha cốc ca phê quay về Tào Á Kiệt nói, ở Đại Nguyên đã cược không uống cà phê nữa mà, trong lòng đang bực phun luôn một câu: “ Nghi phạm thì không theo dõi, toàn theo dõi tôi.”
Tào Á Kiệt nhìn Lý Mân vừa uống ngụm cà phê lớn vừa cố tình trợn mắt thách thức mình chỉ biết nhún vai, trước kia bất kể lúc nào mọi người cũng có thể cười đùa, giờ ai nấy dễ cáu giận, không khí trong đội chẳng sao khôi phục được, làm việc giống thứ bản năng lấp vào sự trống trải mà thôi.
Im lặng một lúc, Du Phong nhận ra thiếu cái gì:” Sao bây giờ mà Dư Tội chưa về nhỉ?”
Đúng rồi, ngoài kia bắn nhau đùng đoàng như thế, y còn lang thang nữa sao?
Lý Mân vội vàng định vị ví trí, thốt lên:” Sao cậu ta lại ở biệt thự Tiên Hồ?”
“ Không thể nào, chẳng lẽ ở đó chiến đấu trên giường với nữ phỉ à?” Thử Tiêu làm bộ mặt hâm mộ khoa trương:
“ Đúng là ở đó, chẳng lẽ ở cùng Ôn Lan?” Tào Á Kiệt cũng chấn kinh, nếu giữ chân được nữ phỉ ở trên giường thì chắc chắn là công lao hạng nhất rồi:
Có điều chắc chắn là không phải, Lý Mân mau chóng chuyển tin nhắn, không ngờ số kia gọi thẳng lại, Thử Tiêu ấn loa ngoài, giọng Dư Tội truyền ra: “ Tôi đây.”
Không sao, thế là mọi người yên tâm, nhưng chính vì không sao mà tức giận, Lý Mân vỗ bàn: “ Cậu ở đâu, sao chưa về, có biết mọi người lo lắng cho cậu không? Vậy mà cậu chạy tới chỗ Ôn Lan, có biết cô ta bị truy nã đỏ rồi không?”
“ Này này chị béo, nói chậm chút, cái gì mà truy nã đỏ?” Dư Tội giật mình, lên tới tầng cấp này có nghĩa là truy đuổi tới cùng, dù ra nước ngoài cũng vào danh sách truy nã của Interpol:
Bên kia điện thoại mỗi người một câu đem hết chuyện xảy ra trong hai tiếng kể ra, đám người này chả có tí tổ chức nào, Dư Tội nghe chỉ thêm đau đầu, cắt ngang: “ Dừng lại, bảo Du Phong nói, làm sao trước khi mở sòng mà sòng bị vét sạch rồi.”
“ Không phải, mà là tiền chuẩn bị mở sòng đã bị cướp, giờ toàn thành phố đang truy nã Ôn Lan, rất có khả năng là cô ta xúi Lưu Ngọc Minh đấu đá với Lam Trạm Nhất, sau đó là thừa lúc hỗn loạn giết Cố Thiếu Đường, cướp tiền đi .... Khoản tiền này đã chuyển ra nước ngoài, khả năng cao là thông qua tiền trang ngầm trong nước lấy đi.”
Du Phong giải thích đầu đuôi rành rọt hơn cái đám kia nhiều, Dư Tội nghe mà lòng lạnh buốt, trước mắt y lúc này là cả đống đồ, tư liệu triển lãm xe, nơi tổ chức và danh sách khách mời, tin tức mới quá khác suy nghĩ của y.
“ Không đúng, phương hướng sai rồi, giết người phóng hỏa cướp tiền không phải phong cách của họ, thế nào cũng có kẻ khác.”
“ Cậu nghĩ cậu là tổng chỉ huy à? Cút về ngay.”Thử Tiêu mỗi lần nghe tiếng súng nổ mà lo thon thót, thằng quỷ này không biết suy nghĩ hộ người trong nhà:
“ Cút sang bên, gọi lãnh đạo lại đây. “ Dư Tội quát lại, vừa đợi điện thoại vừa cho đống đồ vào túi, xách xuống lầu, ra ngoài cô bé kia cứ nhìn chằm chằm, gằn giọng dọa: “ Nhìn cái gì mà nhìn, không đi mau, nếu không tôi hiếp xong giết bây giờ.”
Hả? Cô bé ôm ngực ré lên, chạy mất dép.