Cùng lúc ấy ở nhà Lý Mân nghe thấy Dư Tội nói cái gì mà cướp với hiếp, vỗ bàn quát: “ Dư Tội, cậu làm gì thế hả?”
“ Không có gì, dọa một cô bé thôi.” Dư Tội cười gian nhìn cô bé ì ạch kéo cái va ly to rời biệt thự, nghe thấy bên kia giọng Tiêu Mộng Kỳ "a lô" một cái nói ngay: “ Phương hướng không đúng, mọi người nhầm rồi, tôi cảm giác không phải Ôn Lan đâu.”
“ Cảm giác? Cậu để tình cảm chi phối à, có chứng cứ không?” Sử Thanh Hoài bắt bẻ:
“ Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, nhưng phương hướng là sai. “ Dư Tội toàn thân là vảy ngược, cả Hứa Bình Thu chẳng vuốt xuôi được huống hồ là Sử Thanh Hoài, nếu tranh cãi thì chẳng ai cãi lại nổi cái đầu cứng hơn đá đó, dù là y có sai lè ra:
Tiêu Mộng Kỳ nói vào:” Hiện giờ cô ta ở đâu, sao anh lại ở chỗ cô ta?”
“ Tôi tới đây tìm chứng cứ, cô ấy có ý đồ trước rồi, ngay cả giúp việc cũng đã cho nghỉ, không để lại cái gì cả, không biết ở đâu.”
“ Vậy anh còn ở ngoài làm gì? Mau về đội.” Tiêu Mộng Kỳ giở giọng lãnh đạo ra:
“ Khoan, nghĩ mà xem, tuy chúng ta không biết bọn họ có dự mưu, tương ứng là họ cũng không biết chúng ta theo dỗi họ lâu như thế, nếu biết không có chuyện hôm nay, nếu đã chuẩn bị đi, vì sao còn tổ chức đua xe rầm rộ như vậy, nên tôi thấy ... Họ chưa đi, khả năng đang chuẩn bị vụ cướp.”
Lý luận nghe hết sức hoang đường, Sử Thanh Hoài không tin:” Vẫn còn gây án? Vào thời điểm này sao?”
“ Đúng.” Giọng Dư Tội rất tự tin: “ Vẫn là vụ cướp khéo kéo, cướp của ai, ai có nhiều tiền nhất triển lãm xe thì cướp của người đó, tất cả sự hỗn loạn này vừa vặn che đậy cho họ gây án, nói không chừng còn là cố ý ... Cướp của đám thổ hào vùng ngoài tới, đóng giả là bên tổ chức triển lãm xe, cướp của ai chuẩn người đó, may tra đi, có khi chúng đã thành công rồi ...”
Vừa nói tới đó đột nhiên nghe thấy "đoàng", liên hệ bị cắt đứt, cả chấm đỏ của Dư Tội cũng biến mất.
Là tiếng súng, chắc chắn là tiếng súng, tất cả đều kinh hoàng.
“ Gọi tổ hai, tổ hai ... Lập tức tới biệt thự Tiên Hồ, nghe thấy trả lời ...” Lý Mật cướp lấy micro nói:
“ Mau lên ... Trương Khải, tất cả các cậu không cần ở đây nữa, mau tới biệt thự Tiên Hồ, gọi theo cấp cứu, mau lên...” Tiêu Mộng Kỳ chạy ra ngoài gọi lực lượng dự bị cuối cùng:
Bộ chỉ huy lâm thời hỗn loạn, Hứa Bình Thu nhận được báo cáo chửi um lên, nhưng nghe thấy đối tượng vẫn có khả năng gây án, điều ba tổ đặc cảnh hỏa tốc tới địa điểm xảy ra sự cố ...
Đoàng! ... Tiếng súng vang lên, Dư Tội ù tai, nhói đau , y phản ứng vẫn thần tốc, lập tức rùn người xuống.
Đoàng! ... Phát súng thứ hai sượt qua đầu, Dư Tội lăn mình tới bên ghế sô pha, cô bé chưa kịp đi ôm hai tay ngồi thụp xuống.
Trong tích tắc lăn mình, Dư Tội nhìn thấy từ ngoài có hai kẻ xông vào, nổ súng liên hồi, chai rượu sau lưng vỡ tan tành, rượu lênh láng, di động của y chỉ còn một nửa, tai đầm đìa máu, sợ hãi tức thì biến thành lửa giận ngùn ngụt, hét lớn kéo bàn trà, chặn sau cửa, ngăn bước hai kẻ kia.
Rầm ...hai tên kia đá cửa, cô bé giúp việc dùng cả bốn chân tay bò lên lầu, may mà hai tên kia chỉ nhắm vào Dư Tội, nên không bắn cô bé. Chúng hợp lực húc cửa, cửa lung lay nhưng không xô ra được, một tên chĩa súng về phía ổ khóa bắn liền mấy phát, bắn hỏng ổ khóa, ích gì?
Dư Tội đội ghế sô pha lên đầu, người bò sát đất, đồi tới đẩy kề sát chỗ bàn trà, tranh thủ thêm chút thời gian cứu mạng.
Giờ ban ngày, bọn chúng chỉ có thể đánh nhanh rút nhanh, không dám ở lâu.
Dư Tội biết đại bộ phận thời điểm không thể trông cậy vào cảnh sát, tim đập mạnh, hơi thở gấp gáp, cơn giận cũng không thể át đi nỗi sợ hãi trước cái chết, tim đập cuồng loạn cùng cảm giác mót đái, hai chân cố kiềm chế vẫn run bần bật, thời gian trôi qua một giây cũng tựa như dài dằng dặc.
Choang, cửa sổ bị đập vỡ, bên ngoài ý đồ từ cửa sổ tìm Dư Tội trốn ở góc chết, may mà còn có tấm lưới phòng trộm khiến chúng không thể vào.
Con mẹ nó chứ, chúng dứt khoát muốn lấy mạng lão tử đây mà, Dư Tội là thế, càng dồn ép cơn điên của y càng bộc phát, nhìn khắp nơi tìm vũ khí.
Tên kia tìm được chỗ Dư Tội nấp rồi, súng chĩa về phía y, Dư Tội nhanh như chớp lao đi ... Đoàng, đoàng ... Á ... Dù y nhanh thế nào cũng vật bị đạn sượt qua mông.
Chó cùng rứt dậu, con người trong hoàn cảnh ngặt nghèo có thể bộc phát trí tuệ và dũng khí lúc bình thường không thể tưởng tượng, Dư Tội liếc thấy tủ rượu bị bắn nát, cầm giá điện thoại góc tường ném tới, bốn năm chai rượu đắt tiền vỡ tan nát, lần nữa rượu chảy lênh láng.
Thứ Dư Tội cần là cái này, thò chân ra móc một chai rượu vỡ cầm trong tay, có vũ khí rồi.
Rầm rầm rầm! Cửa bị húc một khe nhỏ, qua khe đó có thể thấy Dư Tội, Dư Tội cũng nhìn tên gày gò mặt dài chĩa súng về phía mình, khoảng cách gần như thế muốn chạy cũng khó ... Không ngờ Dư Tội tứ chi chạm đất, vọt sang bên, tên kia tay luồn qua khe cửa không linh hoạt, muốn xoay tay bắn, nhưng chậm hơn một chút rồi.
“ Chết mẹ mày đi.” Dư Tội vung tay tung ra tuyệt chiêu:
Á ... Người kia rụt tay lại kêu thảm, bị đâm máu me đầm đìa, hắn bất chấp đau đớn bắn bừa bãi, tên ở bên cửa sổ cũng chĩa súng vào bắn, nhưng không ích gì, Dư Tội đã thành công lăn xuống dưới cầu thang.
Tiếng súng vẫn nổ bên cạnh, đối diện với hai khẩu súng, người cũng có hai chỗ bị thương, Dư Tội đột nhiên nhớ ra cái gì chửi um xùm, tên y là Dư Tiểu Nhị vì trộm 2 cái xe đạp, vào trại hai lần, một thời từng là trò cười … giờ lại có hai thằng giết mình.
Không phải nói chứ, đầu óc anh chàng này đúng là khác người.
Dù sao đầu óc cũng càng ngày càng tỉnh táo rồi, muốn giết lão tử à, đừng có mơ ... Bên tai nghe thấy tiếng thay đạn, y chui ra như con chuột, tên ở cửa giật mình lùi lại tránh, nhưng mục tiêu của Dư Tội không phải là hắn. Dốc sức kéo tủ rượu, rầm một cái, vừa vặn đổ lên bàn trà và ghế sô pha, tăng thêm một tầng chướng ngại vật, sau đó y lủi về như chuột.
“ Aaaaaa ... Con mẹ mày.” Ngoài cửa lên cơn điên luôn rồi, không ngờ đói phó với một tên không vũ khí mà khó như vậy:
“ Chết đi ...” Tên ở cửa sổ cũng không bắn tới Dư Tội nữa, cùng nhau ra húc cửa:
Rầm, rầm, rầm, cửa bị húc mỗi lúc một mở rộng, sắp thành khe hở đủ mộ người chui qua.
Chỉ mười mấy giây đủ cho Dư Tội xuống hầm rượu kiếm vũ khí, ôm một đống chai trong lòng, thò đầu ra ném vù một phát, rượu và mảnh vỡ văng tứ tung, hai tên kia không dám húc cửa nữa, giơ súng nhăm nhe kiếm cơ hội. Chai rượu liên tục sau cầu thang ném ra, độ chuẩn xác rất cao, đều loanh quanh khe cửa, bảy tám chai rượu vỡ tan nát làm hiện trường tàn tạ.
Í, dừng rồi, tên tay bị thương lĩnh giáo sự khó chơi của người bên trong, cảnh giác áp sát cửa, ghé mắt nhìn vào, chân dẫm lên mảnh vỡ cùng rượu ướt sũng, cảm giác nguy hiểm dâng lên.
Vù, một chai rượu nữa bay ra, nhưng đầu chai có đốm lửa cháy phừng phừng.
“ Chạy mau!”
Quá muộn rồi, rượu chạm vào lửa, phừng một phát bùng lên thành đóa hoa lửa diễm lệ, xen lẫn vào đó là tiếng kêu gào thảm thiết, hai tên đó người đầy rượu biến thành ngọn đuốc sống, lăn lộn trên bậc thềm, lăn tiếp, cấp sinh trí, gào thét chạy về phía bể bơi.
Ùm! Ùm! Tiếng vật nặng rơi xuống nước, hai tên tuy thoát chết trong gang tấc, song tóc tai, lông mày cháy xém. Nhìn lửa cháy rừng rực còi báo cháy kêu inh ỏi, chúng biết là hỏng việc rồi, không giết được người còn thiếu chút nữa mất mạng, nhìn nhau đều thấy một ý nghĩ, chuồn thôi. Thế nhưng đã chậm, tiếng còi cảnh sát hú vang lừng, chúng không dám quay về xe nữa, co chân chạy ra sau biệt thự, leo tường bỏ trốn.