Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 650 - Q5 - Chương 133: Đóa Hoa Cùng Đường. (1)

Q5 - Chương 133: Đóa hoa cùng đường. (1) Q5 - Chương 133: Đóa hoa cùng đường. (1)

Lúc này là 12 giờ 05, đặc cảnh tới hiện trường nhanh chóng dập lửa, nhờ có sẵn nước bể bơi, nên không khó, mấy đặc cảnh xông vào biệt thự tìm kiếm mục tiêu.

Chạy hết rồi, chỉ còn lại cô bé giúp việc chui vào nhà vệ sinh run lẩy bẩy.

“ Tìm được một khẩu súng K64, trong phòng có nhiều vết đạn và máu, không tìm thấy mục tiêu và nghi phạm nổ súng, chúng tôi đang tổ chức truy lùng ... Theo cô bé Thân Nhị Mai khai báo, có người tên Dư Tiểu Nhị tới đây gần một tiếng, lúc sắp đi bị hai kẻ cầm súng truy sát ...”

Sử Thanh Hoài cúp điện thoại, quay đầu lại thì thấy Tiêu Mộng Kỳ chưa hết ngạc nhiên, cái tên đó gây động tĩnh không kém gì bọn cướp.

“ Không sao đâu, lửa là do Dư Tội đốt, tôi dám khẳng định.” Thư Tiêu nhìn hình ảnh hiện trường trở nên phấn chấn: “ Cái thằng đó bị truy sát không chỉ một lần, nhớ năm xưa lần hung hiểm nhất bị hơn 20 tên ở ĐH khoa kỹ Sơn Bắc mai phục, cậu ta trên đường chạy thoát còn diệt nửa nhân số của đối phương.”

“ Kinh thế?” Tào Á Kiệt kinh ngạc, cỡ Lý Tiểu Long mới làm được vậy:

“ Thế cậu ấy có làm sao không?” Lý Mân quan tâm hỏi:

“ Sao không sao, chạy về tới trường thì thành huynh đệ của Trư Bát Giới luôn, song đối phương thì sáu tên nhập viện, 4 tên vỡ đầu ....” Thử Tiêu thở dài: “ Cái thằng đó cứng đầu cứng cổ lắm, nhiều lúc anh em tôi cũng tức điên vì cậu ta. Nói ra thì cũng rất thông minh, nhưng mà suy nghĩ không thoáng, kỳ thực cậu ta có thể chạy thoát dễ dàng, song không cam lòng. Cậu ta rất nhạy cảm với việc bị người ta bắt nạt, nên vừa chạy vừa quay lại phục kích ngược kẻ truy sát mình ... Lần này cũng thế, có khi truy đuổi theo bọn giết người tìm chân tướng rồi, cái thằng đó, tôi không biết nên tán thưởng hay tát một cái cho tỉnh nữa.”

“ Giờ không phải là lúc nói chuyện này, cậu ấy hi sinh nhiều như thế, chúng ta phải làm gì để nó có ý nghĩa.” Sử Thanh Hoài ảm đạm nói:

“ Làm thế nào? Chuyện này nếu cậu ấy nói đúng vậy thì ngoài Lam Trạm Nhất và Ôn Lan, còn có người nữa ... Thậm chí Ôn Lan cũng chỉ quân cờ sao?” Tiêu Mộng Kỳ hoang mang, vụ án tưởng như đã kết thúc đột nhiên phát sinh loạt sự cố khiến thành quả thu được sắp thành vô nghĩa:

“ Nếu Ôn Lan tiếp tục gây án, chẳng lẽ cô ta không biết là sòng bài đã xảy ra chuyện ... Không đúng, trừ Lam Trạm Nhất, chỉ cô ta biết thôi mà.” Tào Á Kiệt vừa nói vừa phủ định, chính đầu óc hắn cũng hơi rồi loạn rồi:

“ Tôi cho rằng Dư Tội nói đúng đấy, cô ta không biết đâu, khoản tiền biến mất ở sòng bạc cực lớn, nếu đã thành công lấy tiền thông qua tiền trang thì việc nên làm là xa chạy cao bay, đi cướp làm gì nữa?” Du Phong thấy tình tiết không khớp:

“ Cái đó chưa nói vội, tập trung vào chuyện chúng đang gây án hoặc đã gây án, chúng sẽ chọn mục tiêu thế nào đây?” Tiêu Mộng Kỳ đưa ra vấn đề hiện thực, vấn đề này không dễ, mục tiêu lựa chọn tùy cơ, phân tán ở khách sạn khác nhau, bọn chúng có thể tới thẳng mục tiêu, cảnh sát thì không biết đâu mà phòng:

“ Tôi có cách đấy, thông báo cho toàn bộ bọn họ tới trung tâm triển lãm ... Chúng ta làm thế này ...” Lý Mân miệng nói tay làm, rất nhanh soạn ra tin tức: “ Công ty XXX, vào đúng 13 giờ ngày hôm nay sẽ công bố loại xe hoàn toàn mới, xin mời tham gia ... Bọn họ từ xe tới xem triển lãm xe, đương nhiên sẽ chú ý tới động tĩnh các công ty lớn, làm sao không tới được, thế nào?”

Sử Thanh Hoài ngần ngừ, làm cảnh sát mà nói dối thì có vấn đề, cuối cùng vẫn trầm giọng:” Làm đi, lấy danh sách nhà kinh doanh xe hơi được mời, thông báo cho toàn bộ, yêu cầu bên tổ chức triển lãm phối hợp.”

….. ….

Tít tít tít, tiếng ấn mật mã, máy báo giao dịch thành công, Duẫn Thiên Bảo mỉm cười, đúng 300 vạn, quẹt thẻ lần nữa, số lẻ cũng không chịu bỏ qua.

Lúc này hắn đang trong gian phòng vệ sinh, một nam tử trung niên bị trói co quắp trong góc, còn lại mỗi quần sịp, đầu ngoẹo sang bên.

Thế này thì đề phòng ra sao, khách sạn cao cấp mà cũng có cướp, lại còn là mỹ nữ, đóng giả bên triển lãm xe gửi lời mời, bất cẩn liền trúng chiêu.

Có người đá ông ta, tên lùn hung hăng hỏi:” Muốn chết hay muốn sống.”

“ Đại ca, tiền tôi đã đưa hết cho các anh rồi còn gì nữa, để lại mạng cho tôi, tôi kiếm thêm các anh còn cướp.” Ông chủ đó mếu máo cầu xin:

“ Nhưng mà phải để chúng tôi an toàn rời đi, ông nói đúng không?” Tên cướp cười hô hố, tên béo này cũng hài hước lắm:

“ Đúng, đúng ạ …” Ông chủ vội vàng phụ họa, chỉ sợ chọc giận đám cướp này:

“ Thế thì tốt, tiếp theo chúng tôi sẽ tiêm cho ông một liều thuốc an thần, nếu ông đồng ý, chúng tôi nhẹ nhàng để ông nghỉ ngơi vài tiếng, nếu không đồng ý, chúng tôi dùng cách thô bạo khiến ông ngủ vài tiếng, có đồng ý không?”

Cha mẹ ơi, còn có lựa chọn sao? Ông chủ nhớ lại vừa rồi bị đấm đá, bị lấy khăn tắm bịt mặt, bị lấy deo dọa cắt thằng nhỏ, gật đầu ngay: “ Nhẹ nhàng chút vẫn hơn.”

“ Thế thì tốt.” Duẫn Thiên Bảo lấy kim tiêm ra, một ấn người, một bịt miệng, tiêm thuốc vào cánh tay:

Chốc lát sau ông chủ gia tài không nhỏ đó hôn mê.

Việc này bọn chúng có phân công, làm nhiều lần, chả ai phải nói, A Phi xóa dấu vết, Long Tử đặt thẳng người bị hại, như thế không ảnh hưởng tới hô hấp. Lấy tiền không được lấy mạng, đó là quy củ mà trước gia Lam gia định ra, mọi người làm vài năm bình an, ai nấy đều chấp nhận.

Dọn dẹp xong xuôi, Duẫn Thiên Bảo đứng ở trước gương thay bộ vest, đội tóc giả, đeo kính sẫm màu, hình tượng hoàn toàn khác lúc đi vào, A Phi đội mũ lưỡi chai, Long Tử dán mặt, né tránh camera rời đi.

“ Long Tử, cậu đi lối thoát hiểm, A Phi cậu đi thang máy, bật điện thoại, giữ liên lạc ba chiều.”

Duẫn Thiên Bảo an bài, hai người kia gật đầu, rút lui là thời điểm quan trọng nhất chứ không phải gây án, bất kỳ lúc nào cũng phải biết an nguy của đồng bọn.

“ An toàn.” Long Tử rời khỏi lối đi thoát hiểm đặt tay lên tai nói một tiếng:

Lúc đó Duẫn Thiên Bảo chính lại cổ áo, hình hình tượng như một nhà nghệ thuật của mình, rất hài lòng, mở cửa phòng, cẩn thận không để lại vân tay trên nắm đấm cửa, thong dong tới bên thang máy.

Người rất đông, gần như chật cả thang máy, là tên cướp khi rút lui cần có tâm thái bình tĩnh, tránh gây chú ý, cho dù lúc này hắn rất kích động, chỉ một vụ này hôm nay đã không kém gì cướp hai năm, giả như một ngày vụ án này công khai với thiên hạ, liệu mình có được gọi là "tên cướp thế kỷ" không nhỉ?

An toàn, vô cùng an toàn, cuộc triển lãm xe hôm nay là sự yếm hộ tốt nhất, chỗ nào cũng toàn người là người, tràn ra chen lấn hắn lảo đảo, có một người Châu Âu còn xin lỗi. Duẫn Thiên Bảo cũng lịch sự đáp lại bằng tiếng Anh không sao.

Cái này phải biết, sắp thành người nước ngoài rồi mà.

Duẫn Thiên Bảo đi ra đại sảnh, không ngờ có vài cảnh sát chạy vào, tim hắn đập dữ dội, nhưng chỉ chốc lát, đám cảnh sát ra quầy tiếp tân đưa ra cái gì đó, tiếp tân lắc đầu.

Khóe mắt hắn nhìn cảnh đó, bước chân nhanh hơn, ra ngoài trời, cảm giác vừa thoát hiểm trong gang tác, nhẹ nhõm, đi nhanh ra ngoài, đưa tay lên tai nói "an toàn".

Tắt di động đi, có chiếc Nissan đỗ ở lề đường lái qua bên cạnh, cửa mở ra, chỉ một giây sau hắn biến mất.

Bình Luận (0)
Comment