“ Được bao nhiêu tiền?” Duẫn Thiên Bảo hưng phấn hỏi Ôn Lan:
“ Bảy người, thiếu hai người, đúng 4000 vạn.” Ôn Lan cười rất tươi:
“ Oa, đám nhà quê thật nhiều tiền.” Duẫn Thiên Bảo thốt lên:
“ Đều tới đàm phán, đặt mua hàng, vài trăm vạn với họ là chuyện vặt thôi mà.”
“ Làm thêm vài vụ nữa, tôi thấy hôm nay kiếm 100 triệu cũng không thành vấn đề.” Duẫn Thiên Bảo nổi máu cờ bạc, muốn chơi lớn:
Ôn Lan bình tĩnh xem giờ, lắc đầu: “ 10 phút nữa là 13 giờ, không được, rút đi, hang ổ của Lam Trạm Nhất chắc chắn bị xới tung rồi, cảnh sát sẽ mau chóng tìm chúng ta thôi.”
Vừa nói vừa thuần thục lái xe, giữ tốc độ đều đặn đi ra ngoại thành, Duẫn Thiên Bảo liên hệ với A Phi và Long Tử, cúp điện thoại rồi si mê nhìn Ôn Lan, khuôn mặt trắng trẻo ôn nhu hiển thục, đồi ngực nhấp nhô, cặp đùi ngọc nửa che nửa hở ...
“ Anh đừng nói với tôi là cứng rồi nhé?” Ôn Lan quay đầu sang chúm chím môi cười:
Duẫn Thiên Bảo cười ngượng: “ Lần này đi rồi, bao giờ mới gặp được em?”
“ Tốt nhất là đừng gặp lại, anh theo tôi chẳng làm chuyện gì tốt, tuy tôi cứu anh, nhưng cũng hại anh.” Ôn Lan khẽ lắc đầu:
“ Có câu này anh luôn muốn nói với em ...” Mặc dù không phải lúc, nhưng chỉ e không còn cơ hội nữa:” Lan Lan, anh yêu em, hãy để anh đi cùng em.”
Ôn Lan mỉm cười, có vẻ không ngại màn tỏ tình bất ngờ ấy, chun mũi làm dáng vẻ tinh nghịch, đột nhiên đúng lúc này vang lên tiếng còi cảnh sát chói tai, nhìn qua gương chiếu hậu, một đội xe cảnh sát đuổi theo, sắc mặt hai người tức thì trắng bệch ....
20 phút trước.
Dư Tội vẫn đang chạy, chạy ...
Y nhảy tử ban công tầng hai xuống, thừa lúc hai tên sát thủ nhảy vào bể bơi, lao qua cánh cửa cháy rừng rực, thoát ra từ lối sau, leo tường chạy trốn, nấp sau chiếc Hammer to lớn, đợi hai tên sát thủ kia cũng chạy ra, cố sức ghi nhớ đặc điểm của chúng, sau đó chạy ngược về phía còn lại.
Cảnh sát tới không biết là của đơn vị nào, sợ giải thích không xong, mà y cũng không tin cảnh sát, vô số sự thực chứng minh, lúc nguy cấp khó trông cậy nhất chính là người mình.
Thế là Dư Tội tiếp tục chạy, vượt qua cả cư dân đang đổ tới cứu hỏa, leo qua tường tiểu khu ra ngoài.
Chạy, chạy ra tới mặt đường, chạy xuyên dải xanh hóa, chạy càng xa nơi nguy hiểm càng tốt.
Ái, tai đau nhói, đưa tay sờ, máu đã đóng vảy, mông cũng đau, máu vẫn còn chảy ròng ròng ...
Tập tà tập tễnh ra tới đầu đường, vẫy tay gọi taxi, từ đây tới thành phố còn một quãng nữa, taxi đỗ lại cảnh giác nhìn y, may là tiền vẫn ở trên người, rút hai tờ 100, lái xe quên đi chuyện khác:” Đi đâu?”
Đúng rồi, đi đâu bây giờ? Dư Tội bị vấn đề cao thâm đó làm khó, nghĩ một lúc:” Tới cửa hàng mua cái quần, này người anh em, đệm xe dính máu, tôi trả 100 nữa ... Này, tôi nhớ số xe rồi đấy, báo cảnh sát đi, tôi sẽ tìm tới nhà anh nói chuyện ...”
“ Không, không dám ạ ...” Lái xe bị đọc thấu ý nghĩ, không dám có chút do dự nào nữa, đi thật nhanh:
15 phút trước, cách triển lãm xe 15 km, khách sạn Bảo Lợi Lai, phục vụ dẫn bảo an vội vàng từ cầu thang máy đi ra, mở cửa một gian phòng, bọn họ nhận được một cuộc điện thoại lạ nói khách phòng 1807 bị cướp ... Vốn không tin song không dám sơ ý, chẳng may chuyện này là đúng thì là ảnh hưởng lớn tới danh tiếng khách sạn, khi vào phòng tìm kiếm, phát hiện nam tử gần như khỏa thân nằm trong nhà vệ sinh, không rõ sống chết.
Điện thoại gọi thẳng tới trung tâm 110.
10 phút trước, trung tâm chỉ huy 110 nhận được cú điện thoại nặc danh, nói có người cướp của thương gia tham dự triển lãm xe, vẫn đang hành động. Trung tâm coi toàn bộ cuộc điện thoại nặc danh là giả, nhưng người kia nói, sẽ chứng minh ngay thôi.
Không ngờ chỉ hai phút sau liền được chứng minh, cảnh sát trực khiếp sợ, vội vàng phái người đi, đồng thời báo lên trên.
Báo cáo chưa kết thúc, cú điện thoại nặc danh lại gọi tới, nói bọn cướp đang gây án ở khách san An Bảo, kẻ cầm đầu là nữ, tên Ôn Lan.
Đây là quả lựu đạn lớn, vì cục điều tra hình sự trước đó không lâu đã gửi lệnh truy nã đỏ, chính là người này.
Lực lượng bảo vệ triển lãm, cảnh sát tuần tra cùng với hình cảnh đang đi khắp nơi tìm kiếm Ôn Lan, ngay lập tức ập tới nơi xảy ra chuyện.
Cùng lúc đó tiểu tổ chi viện nhận được thông báo khẩn cấp, đem toàn bộ camera giám sát động bộ ở nơi này, chỉ mất vài phút tổng hợp nhanh chóng tìm ra A Phi, Long Tử ở gần hiện trường gây án ... Lý Mân với sự mẫn cảm cực cao với các loại thông tin, chuẩn xác tóm được nhân vật số hai đi sượt qua vai cảnh sát: Duẫn Thiên Bảo.
Một khi đã lộ rồi thì không còn chỗ nào để trốn nữa.
Tiếp theo đó chưa tới hai phút, tổ chi viện và trung tâm CCIC của Thâm Quyến cùng lúc phát hiện ra chiếc xe khả nghi.
Vì thế vô số xe cảnh sát từ bốn phương tám hướng đổ tới.
Cùng lúc đó Dư Tội tập tễnh từ trong cửa hiệu đi ra.
Y mua một cái quấn, quần cũ thì xé ra lót mông, vẫn cứ đau, tai thì kệ xác nó, thuận tiện mua cái di động, gọi về nhà:” Tôi không sao.”
“ Biết cậu không sao, người của chúng ta đã phong tỏa hiện trường, phán đoán cậu nhảy khỏi ban công đào tẩu ... Này không bị ngã thành tàn tật chứ, thoát được cả trùng vây của đặc cảnh, khai thật ra, chạy đi đâu rồi?” Là giọng của Thử Tiêu, gặp cái thằng này thì chẳng hi vọng có được một câu tử tế:
“ Tôi cũng chẳng biết mình đang ở đâu ...” Dư Tội nhìn quanh, song chả nhận ra, dù gì giờ không phải lúc bận tâm chuyện đó:” Thử Tiêu, khả năng Ôn Lan vẫn đang gây án, bảo Lão Tào ...”
“ Đã đuổi theo rồi, đang bắt giữ, không chạy được đâu.” Thử Tiêu cắt lời:
“ Không nhầm chứ, làm sao dễ khóa được cô ta như thế?” Dư Tội buồn hẳn, tên trộm thông minh nhất có thể phạm sai lầm ngu xuẩn nhất, nhưng mà không nên xảy ra với tên trộm kinh nghiệm chứ: “ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mới có một lúc đã xảy ra chuyện rồi sao?”
Thử Tiêu kể vắn tắt chuyện báo án nặc danh cuối cùng khóa được hai chiếc xe, làm Dư Tội nghe xong cười lớn: “ Ngu xuẩn, kẻ báo án là chủ mưu ... Nói với Sử Thanh Hoài và Tiêu Mộng Kỳ, nhầm phương hướng rồi, mau truy theo điện thoại, đừng để chủ mưu chạy mất ... Ôi! Thôi, có khi hắn chạy mất rồi ... Các cậu không được tích sự gì hết.”
“ Hả, cậu lại không phải Sherlock Holmes ...” Thử Tiêu giật mình, nói thế chứ vẫn gọi Sử Thanh Hoài:
Hai người kia vẫn đang bận chỉ huy lực lượng, vừa nghe tới Dư Tội không sao thì không quan tâm nữa rồi, Sử Thanh Hoài lệnh:” Bảo cậu ta vào đội.”
Tên này sinh sự thị phi nhiều lắm rồi, nếu bị thương tật còn có thể đồng cảm, nhưng Dư Tội chả làm sao, hết chuyện này tới chuyện khác, đồng tình đến mấy cũng thành khó chịu. Vì y gây họa mà Hứa Bình Thu chửi mắng hai người họ như con cháu không chỉ một lần, Sử Thanh Hoài thấy mình nhân nhượng lắm rồi, Dư Tội không biết điều, được đằng chân lân đằng đầu, ở đây hắn mới là chỉ huy.
“ Nghe rõ chưa, bảo cậu về đội, cậu chơi đến điên rồi à, còn phóng hỏa.” Thử Tiêu cáo mượn oai hùm giáo huấn:
Qua điện thoại có thể nghe thấy tiếng gõ phím liên tục, tiếng thông tấn hỗn loạn, giọng hưng phấn của Tiêu Mộng Kỳ và Sử Thanh Hoài, đang điều tổ này, chặn chỗ kia.
Rồi, lúc này ai cũng đang nghĩ tới giây phút bắt được kẻ cướp thành anh hùng còn quan tâm gì tới chuyện khác, Dư Tội biết chẳng ai để ý tới tiếng nói của nhân vật nhỏ như mình, họ chỉ nghe khi họ gặp khó khăn, còn lúc khác mèo lại hoàn mèo.