Không, vẫn còn một người chịu nghe lời Dư Tội, Thử Tiêu lúc này cũng bị gạt sang lề rồi: “Dư Nhi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“ Anh chuyển lời cho Tiêu Mộng Kỳ và Sử Thanh Hoài.”
“ Cái gì, giờ họ không để ý đâu, công lao đang ở trước mắt bọn họ rồi.”
“ Nói với họ, chết cả đi, phải làm cấp dưới cho bọn họ là sỉ nhục của tôi, tôi thà về nhà bán hoa quả còn hơn nghe lệnh lũ ngu xuẩn hám công hám danh đó.”
Hình như là tiếng đập điện thoại, Thử Tiêu sững sờ không biết vì sao Dư Tội lại nổi giận tới mức ấy, thừ người ra nhìn hai vị dẫn đội, dựa vào sự tức giận đó thì hai vị này sai lầm lớn rồi ...
Tôi không biết cậu tới từ đâu, nhưng tôi biết chắc chắn cậu không thuộc thế giới chúng tôi, thấy đủ là dừng đi, cậu có được đủ nhiều rồi. Giọng của Ôn Lan vẫn văng vẳng bên tai Dư Tội, làm y không buông bỏ được.
Dư Tội biết, tất cả mọi thứ nhìn thấy được lúc này là sai, có kẻ đang cố ý che đậy cái gì đó, vì thể y nghĩ lại toàn bộ việc mình trải qua.
Chuyện vừa mới rồi chắc chắn vấn đề nằm ở chiếc xe, chiếc xe đó thuộc về công ty bảo đảm, nhưng cô ấy liệu có lựa chọn giết mình không?
Có vẻ là không, cô ấy chỉ muốn mình xa chạy cao bay, cho nên mới dẫn mình tới triển lãm xe là muốn mình tránh xa vụ xung đột giữa Lưu Ngọc Minh và Lam Trạm Nhất ...
Không, chắc chắn không phải là cô ấy, dù là kẻ cướp thì cô ấy cũng là kẻ cướp lương thiện, nếu không đã chẳng có hành vi áy náy với những nữ nạn nhân như thế.
Có điều dù lương thiện đến mấy Ôn Lan cũng là nhân vật đủ lạnh lùng tàn nhẫn, vụ cướp đã có dự mưu, tiền hành đồng bộ với vụ lục soát hang ổ của Lam Trạm Nhất, thừa lúc hỗn loạn gây án bỏ trốn. Nếu không có chuyện Cố Thiếu Dương bị chết, tiền biến mất thì mức độ hiềm nghi của Ôn Lan không tăng nhanh như thế, song nếu không có người báo án thì cô vẫn ung dung bỏ đi được.
Đang suy nghĩ thì Dư Tội thấy một đoàn xe cảnh sát hú còi ầm ĩ, uy phong phát loa yêu cầu xe khác tránh đường.
Ha ha ha, Dư Tội nhếch môi cười khinh bỉ, y biết thứ gì được che dấu dưới vẻ bề ngoài này rồi, cũng biết kẻ đằng sau có khả năng ở đâu nhất rồi.
Biết rồi thì thong thả, Dư Tội nhìn quanh chọn mục tiêu, ở đó là tòa nhà đảng ủy trấn, đỗ một loạt chiếc xe sáng bóng, thong thả đi ra cửa, nhìn đại sảnh thi thoảng có người ra vào, y đường hoàng đi vào, lát sau đường hoàng đi ra, bấm chìa khóa, lên một chiếc Audi, ngâm nga tiểu khúc của tỉnh Sơn Bắc rời đi.
“ Xe của tôi, xe của tôi ...” Từ trong tòa nhà có một quan viên béo ục ịch chạy ra la hét, nhìn xe của mình lao vút đi, khuỵu xuống chửi thằng trộm, sao bao nhiêu xe nhà nước nó không trộm mà nó trộm xe riêng của mình:
…… …..
Phóng đi được một lúc Ôn Lan đã khẳng định những chiếc xe kia đang đuổi theo mình, càng lúc càng đông, tới mười mấy chiếc, chúng không đuổi gấp mà chỉ giữ khoảng cách đeo bám, biết mình đã đi vào đường cùng, mặt cô tái nhợt, lòng như tro tàn, ở ngã tư phía trước hai bên đầu đường có xe cảnh sát ngăn cản, ra hiệu cho cô dừng lại.
“ Lan Lan, A Phi cũng bị bám theo rồi, chưa rời được thành phố.” Duẫn Thiên Bảo kinh hoàng nói:
“ Nhất định phải xông qua, anh ấy sẽ đợi chúng ta ở bên bờ biển.” Hai mắt Ôn Lan đỏ ngầu, như tiến vào trạng thái điên cuồng:
Hai chiếc xe cảnh sát xếp chéo nhau, cảnh sát ra hiệu dừng, đột nhiên chiếc xe kia như lên cơn, lao hết tốc lực tới, cảnh sát hết hồn gọi nhau tránh, không ngờ xe tới gần bẻ lái, lao thẳng qua dải xanh hóa mà đi.
Húc ... Húc ... Húc ... Chiếc xe cải tiến đặc biệt của A Phi liên tục húc văng mấy chướng ngại vật, dùng động cơ của Mitsubishi, chiếc xe này không kém gì xe việt dã, quay đầu nhìn lại vẫn tháy xe cảnh sát kéo cả đoàn đông như kiến, ở trên xe Long Tử la hét inh ỏi:” Đụng kìa, đụng kia ... Mau dừng xe, cảnh sát bắt được dù gì cũng còn nguyên xác, húc đi húc lại, lão tử thành thịt băm mất.”
“ Muốn ngăn tôi à? Đừng có mơ ...” A Phi cắn chắn răng, xe xô vỡ cửa kính, xông vào một hiệu làm đẹp, bên trong tiếng nữ nhân hét chói tai, hắn xoay xe, mượn địa thế nơi này khá cao, xe phong ra, bay cao nửa mét, rồi uỳnh, đáp xuống bãi cỏ lao vào công viên Liên Hoa.
Chớp mắt đã thoát khỏi vòng vây, để lại đám đông bỏ chạy tứ tán ngăn cản xe cảnh sát bấm còi liên tục.
“ Hiện trường công ty đảm bảo hỗn loạn, đã có vài vụ xô xát gây thương tích, xin phân cục điều thêm người duy trì trật tự.”
“ Phía tòa nhà Trí Nghiệp rất khó ăn bài, mấy chục chủ nợ đã vây kín tòa nhà, các công ty khác không thể vận hành bình thường, bọn họ không cho ai rời tòa nhà, cứ ra là họ đuổi vào.”
“ Để đảm bảo triển lãm xe quốc tế diễn ra thuận lợi, thành ủy thúc giục chúng ta bắt nghi phạm về, phải cố gắng giảm thiểu tổn thất và ảnh hưởng tới mức thấp nhất.”
Lý Xước liên tục báo cáo, chuyện đã ầm ĩ lắm rồi lãnh đạo lớn nhỏ của thành ùy, chính phủ đều tới hiện trường chỉ huy, nếu trong thời gian diễn ra triển lãm, bao nhiêu quan khách quốc tế tham gia thì còn gì là hình tượng thành phố.
“ Không nên chặn, thả cho chúng rời thành phố ...” Hứa Bình Thu chỉ tuyến đường giao thông, giải thích cho một đồng ánh mắt vô tri của quan viên bụng bự:” Tôi và các tổ viên đã thảo luận ở phương án khả thi, tại nơi này, nơi này, chặn đường ép chúng phải ra khỏi thành phố giải quyết, tránh được bên trong thành phố dễ xảy ra hỗn loạn, lùa ra ngoài thành phố rồi, chúng ta có vẻ áp dụng nhiều biện pháp hơn, kể cả nổ súng giết tại chỗ ...”
Nói rồi vỗ tay lên quốc lộ số 9.
Đó là đường quốc lộ men theo bờ biển, một bên là núi, chắc chắn là địa điểm không thể tốt hơn, mọi người nhìn bí thư chính pháp ủy Lưu do dự, người này trước nay lo công tác đảng, không hiểu cảnh vụ, vừa không muốn gây hỗn loạn nội thành, lại sợ sơ xảy để bọn cướp trốn mất, mãi không chịu quyết. Hứa Bình Thu không nhiều lời, bấm một số điện thoai đưa ông ta nghe, sau vài câu vâng dạ, uy phong hô:” Chấp hành.”
Thế là lại bắt đầu bận rộn.
“ Khóa chặt đươngf Mai Viên, đại đội giao thông số ba vào vị trí.”
“ Đường Xã Khẩu, Hòa Bình, phong tỏa ...”
“ Trong vòng mười phút phải phong tỏa đường Bao Cương ...”
“ Các lực lượng tuyến đường số chín tránh đường .”
Mệnh lệnh phát đi không ngừng nghỉ, được cái phía dưới chấp hành loại mệnh lệnh này rất hữu hiệu, chẳng mấy chốc hai chiếc xe tả xung hữu đột đi vào con đường bố trí, phía sau có thể thấy xe cảnh sát đuổi theo đông nghịt ...
Cảnh tượng những tòa nhà chọc trời dần đổi thành núi cao và biển đang cấp tốc lùi ra đằng sau, Ôn Lan mặt mang theo tinh thần liều mình, chân đạp ga chưa lỏng ra chút nào.
“ Không chạy được nữa đâu, bọn chúng đang đuổi chúng ta ra ngoài rồi mới bắt đấy.” Mặc dù bọn họ đang chạy trốn rất thuận lợi nhưng Duẫn Thiên Bảo như bị rút mất xương, hắn không còn ôm bất kỳ hi vọng nào nữa, hắn đã đoán ra thủ đoạn của cảnh sát:
Ôn Lan như không hề nghe thấy, hơi thở dần gấp gáp.
“ Nhất định là hắn, hắn bán đứng chúng ta rồi.” Duẫn Thiên Bảo nói đi nói lại một câu:
Câu nói này chạm vào tuyến lệ của Ôn Lan, cô không kìm được nữa, từng hạt nước mắt lớn lã chã rơi:” Anh hối hận sao?”
“ Ha ha, hối hận à?” Duẫn Thiên Bảo nghiến răng, đấm bảng điều khiển:” Có thể chết cùng em, anh có gì mà phải hối hận ... Anh chỉ hận không thể giết thằng chó đó.”
“ Không được nói anh ấy như vậy.” Ôn Lan hét lên:
“ Em còn chưa hiểu sao, hắn chỉ lợi dụng em thôi ... Thằng chó má đó lừa em, hắn không thích em đâu, chưa bao giờ.”
“ Nói láo.” Ôn Lan vung tay tát chát một cái:
Duẫn Thiên Bảo không né, cái tát rất mạnh, miệng hắn rỉ máu, mặt mang theo sự khinh bỉ, Ôn Lan bất giác phanh két xe bên đường.