Xe cảnh sát phía sau dừng lại, loa phóng thanh vang lên tiếng kêu gọi:” Các người đã bị bao vây, lập tức đầu hàng.”
Chẳng hề ảnh hưởng tới người trong xe, Ôn Lan tựa hồ như đã hóa đá, lát sau đưa tay lên lau máu cho Duẫn Thiên Bảo, nụ cười vẫn như nắng xuân rực rỡ, Duẫn Thiên Bảo nắm lấy bàn tay mềm, ánh mắt dần dịu lại.
“ Tôi biết anh không hối hận, nhưng tôi hối hận vì đưa anh vào tử lộ.” Ôn Lan dịu dàng vuốt khuôn mặt điển trai của hắn, vì tuyệt vọng mà khuôn mặt xinh đẹp càng thêm thê lương:
“ Anh không sợ.” Duẫn Thiên Bảo lắc đầu:” Vì anh được ở bên em.”
“ Tôi cũng không sợ, nhưng tôi không muốn làm việc làm mình hối hận nữa.” Ôn Lan ngửa mặt, giọng mệnh lệnh:” Hôn tôi.”
Ánh mặt trời vàng chiếu qua cửa kính, làm Ôn Lan như được phủ thêm hào quang thánh khiết, Duẫn Thiên Bảo có chút kích động, hồi hộp khẽ hôn lên cánh môi mềm giá lạnh, trong giây phút say lòng không phát hiện ra một tay Ôn Lan lặng lẽ mở cửa xe, tay khác cầm dao gọt hoa quả trong hộp.
Á ... Duẫn Thiên Bảo bị đau, buông tay, con dao cắm lên đùi hắn, chưa hết bất ngờ đai an toàn bị cởi ra, Ôn Lan đẩy hắn xuống xe, chỉ tích tắc hắn biết Ôn Lan muốn làm gì, kinh hoàng bỏ theo: “ Lan Lan ... Đừng chạy, em sẽ bị bắn chết đấy ... Đừng ...”
“ Hứa với tôi, hãy sống nhé.”
Ôn Lan ở trong xe nhoẻn miệng cười, chiếc xe lập tức như viên đạn rời nòng, Duẫn Thiên Bảo ngửa cổ khóc thảm thiết :” Đừng, Lan Lan, dừng lại …”
Xe cảnh sát như phát cuồng đuổi theo, bốn chiếc xe dừng lại bên đường, đặc cảnh lăm lăm súng ống lao ra quát tháo "giơ tay", "đầu hàng" với nghi phạm chỉ còn biết khóc trong cơn đau xé lòng.
Xe lao đi, gió ù ù lướt qua.
Ôn Lan cũng đang khóc, cô giật đứt sợi dây chuyền do người yêu tặng, kim cương là thật nhưng ái tình là giả. Cô khóc, khóc trong đau đớn bất lực, giống như đêm đầu tiên cô bị người ta bỏ thuốc vào đồ uống, toàn thân vô lực đối diện với gương mặt hung tợn của Lam Trạm Nhất, cả đêm bị dày vò trong đau đớn tủi hờn.
Cô lau nước mắt nhục nhã, giống như rất nhiều lần bị mang ra làm công cụ cho người ta phát tiết thú dục, cô chỉ có thể chui vào một góc không ai biết, lặng lẽ rơi nước mắt, liếm vết thương không ngừng rỉ máu.
Cô dần trở nên chai sạn, máu lạnh, cô không cam lòng, cô cắn chặt răng, cô không để những kẻ hại đời mình sống dễ dàng, giống bao lần tuyệt vọng, cô đều vượt qua như thế, nhưng lúc này cô biết, mình không qua được nữa.
Phía trước là xe cảnh sát kéo dài chật kín mặt đường, không biết bao nhiều người muốn còng cô, giống như vô số nam nhân nhìn cô bằng ánh mắt đói khát, vô số kẻ đã lăng nhục thân thể cô.
“ Đám nam nhân các người đừng hòng làm nhục tôi lần nữa ...” Ôn Lan hét lên trong xe:
“ Ép cô ta dừng lại.” Giải Băng hạ lệnh, hắn nhận lệnh phong tỏa quốc lộ, đi thẳng từ nơi đua xe tới đây:
Lớp xe dày thế này, cho dù là xe bọc thép cũng đừng hòng xông qua nổi, nhưng chiếc xe kia căn bản không hề giảm tốc, đặc cảnh rối rít né tránh, Giải Băng biết chuyện chẳng lành, hét lên:” Nổ súng, bắn thủng lốp xe.”
Đoàng đoàng đoàng, tiếng súng vang lên không ngớt, chiếc xe kia đạt tốc độ tối đa rẽ gấp ... Uỳnh một tiếng, lao ra khỏi không trung, hàng rào đá vỡ nát, chiếc xe như bay đi trong khoảnh khắc, rồi rơi thật nhanh xuống vách núi dựng đứng.
Ùm! Sóng nước bắt tung tóe, sắc đỏ rực rỡ kia trong chớp mắt biến mất, như chưa từng xuất hiện trên cõi đời này.
…….. …………..
Đúng 13 giờ, một nam tử mặc sơ mi trắng, quần âu đứng ở cổng số một sân bay quốc tế Thẩm Quyến, nhìn tấm biển "đi quốc tế", hắn bước thẳng tới, nhìn quanh, rẽ về phía bán vé điện tử, ấn giấy vào, máy nhả ra một chiếc vé.
Chuyến bay tới Frankfurt.
Họ tên: Vương Hải Quân, một cái tên bình thường tới không thể bình thường hơn.
Cách thời gian lên máy bay chỉ 20 phút nữa, đợi tới giây phút cuối cùng hắn mới đi tới chỗ kiểm tra an ninh, tay cầm vé, hộ chiếu, kiểm tra là nữ nhân, máy móc nhìn lướt qua rồi làm động tác mời.
Hắn không có hành lý gì, chỉ có cặp tài liệu và chiếc di động, tóc hoa râm, trên mũi đeo cái kính gọng dầy, râu ngắn, giống nhân viên công ty đi công tác, loại người như vậy dù tới nơi nào trên thế giới cũng thuộc đối tượng bị ngó lơ.
Lại xem thời gian, còn 15 phút, hắn chọn chỗ cuối cùng trước cửa chờ bay ngồi xuống, thở phào, không ai chú ý ở góc độ này vừa vặn tránh được camera giám sát, tối đa chụp được gáy hắn, lòng hắn thả lỏng dần, sau đó nụ cười dần hiện lên môi.
Kẻ cười cuối cùng mới là người chiến thắng, sự thỏa mãn cả tiền bạc lẫn trí tuệ đó khiến hắn hết sức thỏa mãn.
Đột nhiên có hai cái chân xuất hiện trước tầm mắt của hắn, giày thế thao, thứ không hề hài hòa, không nên xuất hiện ở đây.
Hắn nhường chỗ ngồi, không đúng, ngước đầu lên, thấy khuôn mặt đó, mí mắt giật một cái, nắm tay siết lại, nhưng đây là hoàn cảnh đặc thù, từ từ buông tay ra.
“ Anh lộ tẩy rồi.” Dư Tội đứng trước mặt hắn tuyên bố:
Đối phương rất hoang mang, tựa hồ không hiểu vì sao người này nói với mình như thế.
“ Tôi biết anh, dù giờ tôi không biết anh lấy tên là gì.” Dư Tội mỉm cười:
“ Tôi cũng biết cậu, chắc chắn tên cậu cũng không phải là Dư Tiểu Nhị rồi. “ Đối phương thấy nụ cười đó, tựa hồ yên tâm hơn một chút:
“ Nếu đã là đồng nghiệp, vậy thì hẳn là chúng ta sẽ có tiếng nói chung.”
Dư Tội ngồi xuống như hai người bạn, chỉ là cả hai đều kiêng kỵ, không dám hành động tùy tiện.
Liên Dương, khoa trưởng ban điều tra tội phạm thương nghiệp cục điều tra kinh tế, mặt chỉ loáng thoáng đường nét cũ, Dư Tội gãi môi dưới, lại thèm thuốc rồi.
“ Làm sao nhận ra tôi?”
“ Vốn không nhận ra, chỉ là mùi cảnh sát của anh nặng quá, tới nơi xa lạ là cẩn thận dừng lại quan sát hoàn cảnh trước, vị trí là chỗ né tránh camera, góc chết không nhiều, duy mỗi mình anh chiếm lấy.”
Liên Dương không tin: “ Chỉ thế thôi sao, hình như đơn giản quá.”
“ Mọi trò ảo thuật khi bị lật tẩy đều đơn giản tới nực cười vậy đấy, giả sử anh ngồi vào trong đám đông kia có lẽ tôi lướt qua rồi, nhưng trong tiềm thức anh chọn chỗ này, thế thì dễ dàng cho tôi quá rồi.” Dư Tội rất bình tĩnh, giọng mang chút phẫn nộ cố kìm nén: “ Dù thế nào thì đi tới bước này tôi rất phục anh, nhưng anh vẫn không phải là con người.”
“ Ha ha ha, bỏ đi quần áo thì ai cũng là cầm thú thôi, cậu ghê gớm đấy, có thể chặn tôi ở đây, tiếc là chỉ có một mình.” Liên Dương xem đồng hồ, rõ ràng đang tính kế thoát thân:
“ Một mình tôi nhưng có cả nghìn cách giữ anh lại.” Dư Tội cười nhạt:
“ Tôi cũng có cả nghìn cách để thoát, nhắc cậu, tôi đứng thứ ba trong cuộc thi đấu quyền thuật cảnh sát Thâm Quyến, cậu lại đang bị thương, không phải là đối thủ của tôi đâu, tôi có thể hạ cậu chỉ trong tích tắc, sau đó là trời cao biển rộng rồi.”
“ Thế thì anh chết chắc, anh không rời được Thâm Quyến, nói không chừng cũng chẳng lấy được tiền.”
“ Mười phút nữa lên máy bay, vì sao cậu còn chưa ra tay, có phải là không có bất kỳ chứng cứ nào không?” Liên Dương cười giễu cợt, hắn tự tin vì kiếm đủ ma thế mạng cho mình rồi:
Đúng thế, Dư Tội không có bất kỳ chứng cứ nào, người này kín tiếng tới dù từng bị hoài nghi cũng không ai áp dụng biện pháp hạn chế hắn, vì cùng lắm là nhận hối lộ thôi, thậm chí ngay cả điều đó còn bị nghi vấn, huống hồ ở khu vực thế này, có rất nhiều khách quốc tế, không có lệnh bắt giữ mà làm bừa thì không phải lập công, Liên Dương thừa hiểu tâm thái lãnh đạo, cái bọn họ chú ý nhất là "ảnh hưởng".