“ Chậc, tôi chỉ cần hô máy bay có bom là có thể hại chết anh rồi, hoặc cứ bám lấy anh quấy rầy, anh cũng chẳng làm gì nổi, anh đủ tự tin như thế, sao không ra tay đi.” Dư Tội thách thức, anh chàng đứng thứ ba này trong mắt y chả là gì, bất kể sức mạnh hay võ thuật, y đều chẳng hơn ai, thứ y dựa vào là cái khác:
Có điều Liên Dương giáo dưỡng thực sự rất tốt, vẫn thong thả nói:” Bạo lực không giải quyết được vấn đề, chúng ta nói chuyện đáng hoàng đi, nói không chừng tôi giúp cậu làm anh hùng, cậu giúp tôi làm phú ông, mọi người cùng vui.”
“ Cho tiền thì nên cho sớm, dù bây giờ anh đem mọi thứ trên người cho tôi, tôi cũng chẳng dám lấy.”
Liên Dương mỉm cười giơ ngón cái lên, lòng hối hận chuyện lớn hay hỏng ở việc nhỏ: “ Vậy tùy cậu, thời gian của tôi không còn nhiều, tôi nghĩ sơ hở lớn nhất của tôi nhất định là do không nên tra tin tức về sậu ... Cậu không phải là cảnh sát bình thường đúng không?”
“ Đúng, thế nên anh cần vào tù để kiểm điểm, để tự phê bình.”
“ Tôi đâu thấy chuyện nghiêm trọng tới mức để cậu tưởng tượng ra chuyện đó nhỉ. “ Liên Dương rất vững vàng:
“ Tôi biết nhiều hơn anh tưởng đấy, lần đầu tiên thấy anh xuất hiện ở hội sở nước nóng, từ đó tôi hoài nghi anh và Ôn Lan chân trong chân ngoài rồi. Cô ấy lại còn đích thân xuống bếp làm cơm cho anh ở biệt thự Tiên Hồ. Anh đừng đắc ý, anh có nhiều sơ hở lắm, muốn nghe không?” Dư Tội thong thả hỏi:
“ Đương nhiên là muốn nghe, tôi đúng là cần phê bình bản thân rồi.” Liên Dương tỏ vẻ thực lòng thỉnh giáo, hắn muốn biết vấn đề xảy ra ở đâu:
“ Khi mới nhận vụ án này, từ thiết kế phạm tội khéo léo, tổ chức chặt chẽ, gây án kéo dài hơn hai năm không bị bại lộ ... Tôi đã nghĩ ngay là một kẻ phải tinh thông phạm tội lẫn quy trình cảnh vụ sắp đặt, từ các thủ đoạn đánh lạc hướng kéo dài thời gian lẫn né tránh điều tra thông thường cho thấy điều đó. Đặc biệt ở Đại Nguyên, Vương Thành còn bố trí căn nhà an toàn, chuyên nghiệp tới mức khiến tôi nghĩ đây không phải là nhóm cướp mà là tổ chức tội phạm chuyên nghiệp.”
“ Ha ha ha, đánh giá cao quá, cám ơn.”
“ Cho dù truy đuổi tới Thâm Quyến, cho dù mọi nghi phạm đã lộ diện, tôi vẫn không tìm ra ai có khả năng thiết kế thủ đoạn gây án này. Ôn Lan rất thông minh sắc xảo, song vũ khí của cô ấy là cái khác, Lam Trạm Nhất độc ác, nhưng thủ đoạn giang hồ, không bố trí chặt chẽ như vậy, tên bác sĩ Lưu Minh Ngọc thì cũng bỏ qua, tên đó trường phái biến thái. Cho tới khi anh xuất hiện, tôi liền sáng mắt ... Chà, thử xem nào, tìm hiểu một cái liền phát hiện tuy anh làm ở cục điều tra kinh tế, nhưng ở cơ sở anh làm hình cảnh 4 năm.” Dư Tội thực sự nghi ngờ người này rất lâu, chỉ là biết rằng lời mình không ai tin, y chẳng muốn nói:
“ Xem ra đúng là đồng nghiệp hiểu đồng nghiệp nhất.” Liên Dương gật gù:
“ Khéo lắm, từ vụ án cướp xe khiến cảnh sát chú ý, truy lùng tới đánh bài trên mạng, gây ra hiện tượng giả là nội bộ lục đục, hai năm kiên trì dùng kế chỉ để cho Lam Trạm Nhất một đòn chí mạng .... Ôn Lan trúng một dao cũng là khổ nhục kế, mục đích là loại bỏ hai tên thân tín của Lam Trạm Nhất ....”
Liên Dương xua tay:” Tất cả những thứ đó chỉ chứng minh Ôn Lan tham dự thôi mà.”
“ Anh đúng là thằng khốn kiếp, cô ấy từng nói có người hơn Lam gia ngàn lần, khi nói câu đó, cô ấy sùng bái như thiếu nữ theo đuổi thần tượng, trong lòng cô ấy nhất định có mối tình thực sự, nếu không ở hoàn cảnh của cô ấy làm sao có thể sống ý vị như thế ... Anh nhất định miêu tả cho cô ấy một tương lai mỹ hảo, mượn tay Băng Nha Lão chặt tay Lam gia, mượn Lam gia giết Băng Nha Lão rồi nhân lúc hỗn loạn xúi Lưu Ngọc Minh làm phản, liên tục gây rối loạn, liên tục gây sức ép để khiến Lam Trạm Nhất phải rút tiền đi ... Cuối cùng là nhân lúc hỗn loạn cùng triển lãm xe hơi ra tay để xa chạy cao bay.”
“ Cô ấy nói cho cậu sao?” Liên Dương mặt biến đổi, chuyện đó chỉ có hắn và Ôn Lan biết thôi:
“ Hỏi câu này càng chứng tỏ bộ mặt thật của anh, anh tính kế Lam Trạm Nhất, tính kế luôn cả cô ấy ...” Dư Tội từ Thử Tiêu đã biết số phận của Ôn Lan, y không hận Ôn Lan, chỉ là một cô gái số phận không may cố vũng vẫy tồn tại mà thôi, ít nhất trong cô gái đó còn có chút tình người, còn tên cầm thú này thì không, nhất định dùng mạng hắn để tế hương hồn cô:
Lúc này cửa ra đã mở, hành khách xếp hàng chuẩn bị lên máy bay, Liên Dương tựa hồ không chuẩn bị đi: “ Xem ra không phải cô ấy nói rồi, suy đoán chuẩn lắm, khi tôi bằng tuổi cậu không có đôi mắt sắc xảo như thế này, song cậu sót một việc.”
Liên Dương nhắc: “ Chuyện của cậu đấy.”
“ Truy sát tôi sao? Đáng tiếc chưa đủ đâu, bọn chúng mới là kẻ đang phải bỏ trốn.” Dư Tội nhìn khuôn mặt bình tĩnh đó hết sức khó chịu, y không mong thằng khốn này biết hối hận, nhưng y muốn phá nát bản mặt tự mãn không kiếp của hắn:” Việc anh làm đủ bị bắn vài lần rồi đấy, thực sự không sợ chút nào à?”
“ Sợ à? Ha ha ha, chúng ta đều từng làm hình cảnh, tố chất tâm lý đều tương đối tốt.” Liên Dương nhìn đội ngũ lên máy bay đã đi một nửa:
“ Vậy thì phải có chút áy náy chứ, tôi tin trong tim Ôn Lan còn một phần thánh khiết, phần đó giành cho anh, vì yêu mà cô ấy trao hết tất cả cho anh ... Người căm ghét nam nhân như cô ấy mà xuống bếp làm cơm cho một nam nhân, thật không thể tưởng tượng ...” Trong mắt Dư Tội thoáng qua bóng hình xinh đẹp, cảm thấy không đáng thay cho Ôn Lan:
“ Cô ta chỉ là ả tình nhân được Lam Trạm Nhất nuôi, là thứ công cụ để ông ta dùng hối lộ tình dục cho quan viên và đối tác, tôi cũng là một trong số đó, giữa tôi và cô ấy chỉ là giao dịch .... Số nam nhân từng cùng cô ấy lên giường là không đếm xuể, thủ đoạn lấy lòng nam nhân của cô ấy rất cao siêu, chàng trai, cậu đừng ngây thơ như thế chứ.” Mặt Liên Dương như hiểu ra điều gì, tỏ vẻ từng trải: “ Cô ta cũng từng dụ dỗ cậu phải không, vậy mà cậu vẫn còn nói những lời tốt đẹp cho cô ta, xem ra cậu là chàng trai đơn thuần, chưa có nhiều kinh nghiệm yêu đương rồi.”
“ Tốt, tốt lắm, xem ra chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa rồi, vậy thì chuẩn bị chịu trách nhiệm đi.” Dư Tội đề phòng, đội ngũ đã đi hết, loa bắt đầu gọi tên hành khách chưa tới, có Vương Hải Quân:
“ Cậu không thuyết phục được tôi theo cậu, vậy để tôi thuyết phục cậu thả tôi nhé? Tôi cho cậu một đề nghị không thể từ chối được.” Liên Dương đứng dậy lấy ra một cái di động đưa cho Dư Tội: “ Đối với số tiền không thể mang đi, tôi không hứng thú ... Tôi cho cậu, đổi lại được an toàn lên máy bay. Đúng thế, người chỉ huy các vụ cướp xe chính là tôi, ngay từ khi Ôn Lan nói cho tôi nghi ngờ về cậu, tôi đã làm một chuyện vẽ rắn thêm chân ... Cô ấy bị tiêm độc tố thần kinh đang nằm ở nơi không ai biết, cô gái ấy nói cho chúng tôi biết cậu là cảnh sát, cho nên được ưu đãi đặc thù. Vốn Ôn Lan có cơ hội đi cùng tôi, nhưng mà vì cậu nhắm vào rồi, tôi đành bỏ lại, mà dù sao thì tôi bỏ lại Ôn Lan cũng là chuyện sớm muộn thôi mà, ở với nữ nhân luôn phải đề phòng bị đâm sau lưng phiền lắm.”