Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 659 - Q5 - Chương 142: Đãi Cát Tìm Vàng. (3)

Q5 - Chương 142: Đãi cát tìm vàng. (3) Q5 - Chương 142: Đãi cát tìm vàng. (3)

Nhâm Hồng Thành biết anh chàng này đang ở trạng thái bất mãn, đấu dịu: “ Được rồi, được rồi, báo cáo thì sao, đã viết xong chưa?”

“ Trên bàn ấy.” Dư Tội đáp cộc lốc chẳng quay đầu:

Nhâm Hồng Thành vừa mới cầm lên xem đã nổi nóng:” Chưa đầy một trang, làm sao nộp lên được?”

“ Trình độ tôi chỉ có thế, không thích nộp thì thôi.”

“ Đồng chí nhỏ này, phải có tư tưởng và nhận thức chính xác, có vài việc là vì muốn tốt cho cậu, cậu không nên quá lạc loài như vậy được không? Ví như tự ý tiếp xúc quá mức thân mật với nghi phạm nữ, coi thường cấp trên, nhiều lần kháng lệnh, nếu ghi vào hồ sơ, không phải chuyện gì hay đâu, tôi làm cảnh sát hơn ba mươi năm, những cảnh sát quá khác biệt như cậu đều không trụ lại được ở đội ngũ này.” Nhâm Hồng Thành nói ra cũng là có ý tốt:

“ Chủ nhiệm Nhâm, chú đã bao gờ kháng lệnh chưa?” Dư Tội chợt hỏi:

“ Tuyệt đối không có chuyện đó.” Nhâm Hồng Thành trả lời cực kỳ nghiêm túc:

“ Thế chú có vấn đề tác phong sinh hoạt chưa?”

“ Sao có chuyện đó được.”

“ Làm chuyện phạm pháp thì sao?”

“ Càng không thể nào.”

Dư Tội hỏi vặn:” Suốt ba mươi năm tuân thủ mệnh lệnh cấp trên, bảo sao nghe vậy, chưa từng tiếp xúc với tội phạm thực sự, làm cảnh sát như thế còn ý nghĩa gì? Một nam nhân ba mươi năm không phạm tác phong sinh hoạt, chú thấy sống có ý nghĩa gì nữa, đi tu có khi thành chính quả rồi đấy.”

Ặc, miệng lưỡi thằng nhóc này ác quá, tử tế với nó, nó lại coi như cứt chó, bảo sao Lão Hứa cũng bị chọc điên. Nhâm Hồng Thành như bị nhét nguyên quả trứng vịt vào mồm, mặt đỏ tía tai: “ Thằng nhãi con, nói chuyện với tôi thế đấy à?”

“ Ha ha ha ha, bộ dạng của chú thế mới đúng chứ, tôi thấy chú ưa nhìn hơn rồi đấy. Cái gì mà vô tranh với đời, cái gì mà tư tưởng với nhận thức, cái gì mà hiến thân vì sự nghiệp, chỉ là cái mặt nạ mà thôi.”

Thế là ông già thở dài, bị tổn thương rồi, không thèm để ý tới Dư Tội nữa, một mình bỏ ra ngoài. Lão Nhâm vừa đi, Dư Tội sà vào bàn cờ tướng, con bà nó chứ, thua tới 68 ván, làm y không nguôi ngoai được, không nói đểu vài cầu thì lúc này thua đúng 69 ván … con số xúi quẩy.

Dư Tội đối chiếu với với kỳ phổ tự chơi một lúc, không biết Nhâm Hồng Thành quay về từ bao giờ, y hừ một tiếng bỏ kỳ phổ xuống.

Cả hai đều chả có thiện cảm gì với nhau, Lão Nhâm trả thù:” Cậu học cũng vô ích, với cái tính bộp chộp của cậu, dù thêm 20 năm nữa tôi chấp 2 xe vẫn thắng ... Theo tôi.”

“ Làm gì? Giết người cùng lắm đầu rơi xuống đất, làm gì cũng sảng khoái chút, thần thần bí bí, sốt ruột.” Dư Tội vốn lo ngay ngáy, đến khi chuyện xảy ra lại nổi tính bất chấp:

“ Thằng nhãi thối tha, cứ hung hăng đi, rồi đến lúc cậu phải sợ thôi, nói cho cậu biết, nếu Lão Quách mà không cứu được thì cậu chẳng ngồi đây đâu.” Nhâm Hồng Thành chỉ muốn đánh thằng này:” Xử trưởng Hứa gọi điện tới, tối nay về Sơn Bắc, trước khi đi muốn gặp Lão Quách không, cậu ta muốn gặp cậu.”

Lão Quách không ở Thâm Quyến , sau khi được cứu đã bí mật đưa tới Quảng Châu, sở công an tỉnh Quảng Đông phong tỏa tin tức một cách nghiêm ngặt, chính vì hắn còn sống thành cọng cỏ cuối cùng đè chết Lam Trạm Nhất.

Vốn là chuyện vui, trên đường đi Nhâm Hồng Thành lại thấy Dư Tội chẳng có vẻ gì là vui mừng, ông ta vỗ vai: “ Không cần phải để bụng, cái nghề của chúng ta gặp phải chuyện tương tự nhiều lắm, cậu không phải người đầu tiên đâu ... Kỳ thực cho dù Lão Quách hi sinh thật, tổ chức không tới mức vô tình như thế, truy cứu cậu cũng thả cho một đường sống, tình huống đó, hoặc cậu ta chết, hoặc cả hai cùng chết, không có lựa chọn nào khác, nhiệm vụ phải được đặt lên hàng đầu.”

“ Tôi hiểu, nhưng dù sao cũng là chính tay tôi đẩy anh ta xuống biển.” Dư Tội thở dài sườn sượt:

“ Nếu tình huống ngược lại, cậu là người bị đẩy xuống biển thì có trách cậu ta không?” Nhâm Hồng Thành thấy Dư Tội lắc đầu thì mỉm cười:” Đúng thế đấy, cậu ta cũng không trách cậu, đây là khác biệt của chúng ta với đơn vị khác, cảnh sát bình thường không hiểu, nhưng tổ chức tất nhiên hiểu điều ấy, không nên thiếu lòng tin vào tổ chức như thế.”

Dư Tội mất một lúc mới hỏi:” Anh ấy bị thương có nặng không?”

“ Rất nặng, khả năng bị tàn tật cả đời, cậu ta căn bản không phản ánh lên tổ chức chuyện cậu đẩy xuống biển, chỉ nói là cậu cắt đứt dây trói đưa cho con dao đã cứu mạng cậu ta.”

Thực sự rất nặng, gãy bốn xương sườn, lá lách tổn thương, xương đầu rạn nứt, chân tay bị thương nhiều mức độ, bị đập gãy sáu ngón tay.

Trong tình thế đó vẫn còn sống được là kỳ tích.

Tới bệnh viện Nam Phương, cảnh sát trông giữ phòng bệnh, bác sĩ đặc biệt dặn dò không nên để bị kích thích mạnh, không nói nhiều, vết thương còn cần thời gian khôi phục.

Phòng bệnh rất yên tĩnh, toàn bộ tầng này đã bị cách ly, Dư Tội khẽ đẩy cửa đi vào, bệnh nhân đang ngủ, hiện là giờ nghỉ trưa, y rón rén tới gần, Lão Quách toàn thân quấn bằng, chỉ nhìn thấy mắt, mũi và miệng, không khác gì cái xác ướp.

Nghĩ tới câu "cả đời tàn tật", Dư Tội hai mắt cay xè, càng lau cánh tay áo càng ướt.

“ Đừng khóc, đừng khóc, chúng ta vẫn còn sống mà.” Không biết qua bao lâu, Lão Quách mở mắt ra, yếu ớt nói, tay còn hơi đưa lên:

Dư Tội hít sâu một hơi, kiềm nước mắt lại, vội vàng tới gần, ghé người thấp xuống để hắn nói chuyện không phải cố sức:” Không khóc, tôi không khóc.”

“ Tôi ... Ngã xuống biển còn nghĩ, cậu trộm dao của chúng lén cắt thừng cho tôi ... Nếu chẳng may bị phát hiện thì sao ... Sợ cậu còn nhỏ ... Không ứng phó được ....” Không ngờ Lão Quách mới là người như trút được gánh nặng: “ Cậu, cậu … Không sao là tốt rồi.”

“ Anh ... Anh Quách ... Tôi xin lỗi.” Dư Tôi áp mặt lên cánh tay quấn băng, không dám nhìn hắn:

“ Vớ vẩn ... Không có cậu ... Tôi thành liệt sĩ rồi ... còn là liệt sĩ vô danh nữa … khụ, khụ … ”

Đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ y tá vội vàng bước vào, nhìn điện tâm đồ và huyết áp, vỗ về bệnh nhân tâm tình quá khích, đuổi Dư Tội đi:” Cậu tránh ra ngoài đi.”

Đúng là hơi quá khích, đụng tới vết thương mới phẫu thuật, hai mắt đầy thống khổ, bác sĩ liên tục mắng mỏ Dư Tội, y không nói được gì, bị đẩy ra ngoài cửa.

Tổ chi viện đã hay tin chạy tới, Nhâm Hồng Thành ngăn cản đầu hành lang, xa xa đứng nhìn Dư Tội đứng ngoài phòng bệnh lau nước mắt, hưng phấn biến thành đau lòng.

Lúc này chỉ có thể làm một việc thôi, tất cả mọi người hướng về phía Lão Quách trang trọng kính lễ ...

Ngày hôm say tổ hành động tỉnh Sơn Bắc rút khỏi Thâm Quyến, cùng ngày trong tỉnh công bộ, vụ án cướp xe hàng loạt bị phá, sở trưởng Thôi cùng mười mấy lãnh đạo sở công an đón thành viên tổ hành động về như chào đón người hùng, tiêu tổ chi viện một trận thành danh, oanh động cả sở tỉnh, điều này cho thấy tầm nhìn xa trông rộng của lãnh đạo.

Lại thêm vài ngày nữa, phần thưởng tập thể hạng nhất của bộ công an trao cho tiểu tổ chi viện thành lập chưa tới nửa năm, nhờ bọn họ vượt qua nhiều tỉnh phá được vụ án vang danh một thời. Đúng như dự liệu của Hứa Bình Thu, những người từng không muốn tới ấy, khi chính thức lập biên chế lựa chọn lại, không ai đi.

Trong lòng mỗi người đều có trái tim chính nghĩa, có một giấc mộng anh hùng.

Bình Luận (0)
Comment