Sau khi Dư Tội lấy được hết giấy tở của nghi phạm, tổ chuyên án thực thi xử lý nguội, tiếp đó hải quan Frankfurt nhận được thông báo sân bay, kiểm tra thấy Liên Dương thậm chí chẳng đưa vào danh sách truy nã, thế là bị cảnh sát Đức trục xuất lại vì nhập cảnh phi pháp.
Chỉ là nhân vật nhỏ, không có giá trị lợi dụng, người nước ngoài cũng chẳng coi ra gì, tống cổ về nước cho gọn.
Sở trưởng Lý càng nghe càng vui vẻ, lại khen:” Làm rất đẹp, vị đặc vụ này của các anh có tầm nhìn, có quyết đoán, âm thầm biến hắn thành tù nhân trên không trung, thế này mới thực sự là chắp cánh khó bay, ha ha ha ...”
“ Vâng, đều do đảng và tổ chức giáo dục tốt.” Hứa Bình Thu nói câu này mà mặt nóng rát, ngờ đâu cả đời oai hùng là thế, già rồi lại bị thằng nhãi liên tục tát vào mặt, thậm chí phải ngậm bò hòn làm ngọt, che giấu cho y:
Thằng nhãi đó cố tình, nó biết nghi phạm không thoát được, lại không nói ra, chọc tức mình, để tồi vả mặt mình.
Chuyến bay sắp hạ cánh mang theo cá lớn tưởng rằng mình đã thoát trở về nơi hắn bỏ chạy, chờ đợi hắn sẽ là sự trừng phạt đích đáng.
Ở cuối hàng ngũ kéo dài ở bên đường băng sân bay, bên trong chiếc xe đợi áp giải, Tiêu Mộng Kỳ đang tỉ mỉ xem đi xem lại hình ảnh giám sát sân bay mà cô tốn bao công sức mới lấy được, xử lý vấn đề của Dư Tội ở nơi này tốn một phen công phu.
Sử Thanh Hoài thấy Tiêu Mộng Kỳ chăm chú như vậy, ở bên hỏi:” Chủ nhiệm Tiêu, cô hứng thú với thứ này vậy sao?”
“ Không phải tôi hứng thú mà căn bản nhìn không ra cậu ấy ra tay thế nào, hai người ngồi như thế, ra tay lúc nào?” Tiêu Mộng Kỳ đáp mà chẳng ngẩng đầu lên, bị thứ này mê mẩn:
Lý Mân miệng oang oang: “ Ái tôi nói này các anh em, cái tên đó thật quá lắm, trộm sạch sẽ của người ta, đến cả tiền lẻ cũng không tha nữa.”
Tào Á Kiệt và Du Phong cười ngặt ngoẽo, ai mà ngờ tên đó lại có chiêu mai phục đẹp như vậy, Tiêu Mộng Kỳ xem mãi không ra phát bực: “ Thử Tiêu, cậu có nhìn ra được không?”
“ Phàm thứ gì cô có thể nhìn ra thì đều không phải đâu ... Muốn nhìn ra đừng nhìn chằm chằm vào hành vi của cậu ta, bị lừa đấy, phải trông thời cơ ... Ví dụ khi vừa rời chốt kiểm tra an ninh ...” Thử Tiêu tua lại, Liên Dương né tránh camera, lúc này có một có người cầm báo đi qua, thiếu chút nữa va phải hắn:
“ A, té ra hắn bị trộm từ trước ...” Được chỉ dẫn Lý Mân nhìn ra ngay, lúc đó Liên Dương mới qua kiểm tra an ninh, đang ngó nghiêng quan sát bị lấy mất ví:
“ Ồ, hiểu rồi, cậu ấy sở dĩ ngồi cùng Liên Dương nói linh tinh là để hắn ở trong trại thái khẩn trương cảnh giác, không có cơ hội phát hiện mình đã bị lấy mất đồ.” Tiêu Mộng Kỳ vỡ lẽ, có một người ý đồ gây bất lợi cho mình ở bên cạnh thì làm sao mà nghĩ tới chuyện khác được:
Sử Thanh Hoài đoán: “ Có lẽ Dư Tội tìm cơ hội bắt hắn, nhưng không nắm chắc, nên thả cho hắn lên máy bay:”
“ Còn lúc này nữa ...” Thử Tiêu tua tới đoạn cuối Dư Tội nắm tay Liên Dương, hai người tranh chấp, Liên Dương ra sức rút tay lại , trong chớp mắt thấy Dư Tội móc tay vào túi Liên Dương lấy đi thứ gì đó, nhanh chóng đút vào trong quần: “ Một cao thủ tội phạm lại bị thua trong tay một tên bỉ ổi, đoán xem hắn uất thế nào ... Mọi người nghĩ xem, khi hắn dương dương đắc ý cho rằng mình đã thành nhà giàu ngoại quốc, sờ người, í, ví đâu, sao đến một xu cũng không còn, vẫn đói rách như cũ sẽ vui thế nào .... ha ha ha.”
“ Có hai lần chuyển máy bay, với khả năng của hắn, thừa sức trốn được chứ nhỉ?” Tào Á Kiệt thấy còn chút sơ hở:
Tiêu Mộng Kỳ lắc đầu:” Hắn chạy không thoát, vì tiền trang ngầm vì rửa tiền cho hắn xảy ra chuyện, hắn thì trốn mất, lúc đó sẽ thế nào?”
Rất đơn giản, thế giới ngầm bao phủ khắp nơi, cảnh sát có thể không tìm ra, nhưng chúng tìm ra được, khi đó hậu quả nghiêm trọng hơn cả rơi vào tay cảnh sát.
Cho nên nghi phạm không có chỗ mà chạy, đành đâm lao phải theo lao, tới Đức nhấn mạnh mình là cảnh sát Trung Quốc, vì chống lại chính quyền độc tài nên bị truy nã, xin tị nạn chính trị. Nhưng phía Đức không tìm thấy thông tin gì liên quan tới người này là cảnh sát, nên coi như người bình thường đi chui, đuổi về nước.
“ Vậy thì Dư Nhi chắc là không sao nhỉ?” Du Phong lo lắng hỏi:
Vấn đề này mọi người đều nhìn Tiêu Mộng Kỳ, cô nghiêm túc nói:
Đương nhiên là có, không những là chuyện của cậu ấy, còn là chuyện chung của chúng ta.”
Nói có chuyện một cái, mọi người mặt dài ra, không ngờ Tiêu Mộng Kỳ phì cười: “ Vấn đề chủ yếu là chúng ta vẫn là tiểu tổ chưa thành biên chế, lập công lớn thế này, nên thưởng ra sao?”
Lý Mân xua tay, lòng rất sốt ruột:” Thưởng hay không thưởng nói sau đi, vậy chuyện kia của Dư Nhi.”
“ Chuyện kia nói thế này, đều do chúng ta quá quan tâm sinh loạn, hôm trước tôi có hỏi xử trưởng Hứa vài câu, bị ông ấy mắng cho té tát, bảo tôi không có nhãn quang của người dẫn đội.” Tiêu Mộng Kỳ không để mọi người hồi hộp thêm nữa: “ Đúng thế, anh ấy vẫn còn sống, hơn nữa trở thành chứng cứ mạnh mẽ nhất chứng minh tội ác của Lam Trạm Nhất, xử trưởng Hứa mắng tôi không biết nghĩ, nếu vị đặc vụ đó mà hi sinh rồi thì làm sao khả năng hạ lệnh bắt Lam Trạm Nhất. Lúc thẩm vấn lão ta, xử trưởng Hứa đưa ra hình ảnh anh ấy, lão ta liền sụp đổ .. ”
“ Thế là tốt, thế là tốt rồi ...” Lý Mân vỗ ngực thở phào:
“ Có gì mà tốt, cái thằng đó không biết sẽ đắc ý thành thế nào đây, đuôi sẽ vểnh lên trời ngay.” Thử Tiêu nghe vậy đâm ra ảo não:
Mọi người bất cười ha hả, thực sự nhiều lúc không lý giải nổi quan hệ giữa hai anh em này, khi Dư Tội gặp chuyện, Thử Tiêu là người lo lắng nhất, khi Dư Tội không sao thì hắn lại tức giận.
Trong thời gian chờ đợi, điện thoại của bộ chỉ huy gọi tới, chuyến bay sắp hạ cánh, chẳng bao lâu toàn bộ xe cảnh sát khởi động, đi tới địa điểm hạ cánh, cho tới khi toàn bộ hành khách lên xe đón khách, vị khách cuối cùng bị cảnh sát thường phục kẹp hai bên đưa ra ngoài, giống như sợ ánh sáng, che nửa khuôn mặt.
Kiểm tra thân phận, còng tay, Liên Dương ủ rũ cúi đầu đi nốt chặng đường đào vong của mình.
...... ......
“ Nào Tiểu Dư, chúng ta chơi ván nữa.” Nhâm Hồng Thành gọi Dư Tội bám vào cửa sổ nhìn ra ngoài:
Dư Tội quay đầu, lửa giận ngút trời nhìn vị xử trưởng ban đặc vụ lại lần nữa bày cờ tướng:” Ba ngày qua chú thắng tôi 68 ván rồi mà chưa chán à?”
“ Chắc chắn là đỡ chán hơn thua 68 ván.” Nhâm Hồng Thành trả lời một câu rất dễ làm người ta trào máu:
“ Không chơi.” Dư Tội trả lời dứt khoát:
“ Cậu nghĩ cho kỹ, tôi sợ cậu buồn cho nên mới tới chơi với cậu đấy.” Nhâm Hồng Thành cười ha hả, thời gian qua Dư Tội bị trông coi nghiêm ngặt hơn cả Vương Thành, đi vệ sinh còn có hai đặc cảnh gác cửa:
“ Trông coi tôi kỹ thế làm gì, nếu tôi có tội thì bắt đi chứ.”
“ Chàng trai trẻ, cậu thực sự không hiểu lòng người hiểm ác gì cả, thời gian qua có tới mười mấy người trong đội ngũ vì dính lứu tới vụ án này bị cách chức thẩm tra, trục xuất khỏi đội ngũ. Còn có người của thế giới ngầm, nếu có kẻ mang dụng tâm tiết lộ thân phận của cậu, để xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?”
Mệnh lệnh này do Hứa Bình Thu đưa ra, ông ta sợ lần này thả Dư Tội đi, có ra lệnh y cũng không về nữa.
“ Tự làm tự chịu, trách ai chứ? Bình thường hống hách, khi có chuyện mới lộ mặt lũ hèn ...” Dư Tội khinh bỉ đám đồng nghiệp vấy bẩn này còn hơn tội phạm: