Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 657 - Q5 - Chương 140: Đãi Cát Tìm Vàng. (1)

Q5 - Chương 140: Đãi cát tìm vàng. (1) Q5 - Chương 140: Đãi cát tìm vàng. (1)

Sử Thanh Hoài không dám làm trái lời lãnh đạo, gọi đội viên đi, Thử Tiêu ngõ thấy Lão Hứa khuất bóng rồi mới tới vỗ vai Dư Tội:” Người anh em, tôi không khuyên cậu nữa, lý tưởng làm gian thương của cậu sắp thành hiện thực rồi.”

“ Phì, tôi thèm vào.” Dư Tội nhổ một bãi nước bọt: “ Nói với xử trưởng Nhâm hộ tôi, tôi không về đâu, tôi bị thương cần xử lý.”

Du Phong ảm đạm lắc đầu, Lý Mân buồn bã, Tào Á Kiệt ôm Dư Tội một cái: “ Mạng không sao là tốt rồi, thứ khác là hư ảo.”

“ Đúng thế, cậu không sai, chị ủng hộ cậu.” Lý Mân giơ nắm đấm lên, cô béo này luôn tốt bụng, chính là cô suốt dọc đường đi cùng Lật Nhã Phương tới bệnh viện, còn cõng lên tận phòng cấp cứu:

Nhưng đó chỉ là về mặt tình cảm thôi, như Hứa Bình Thu nói, cho dù Dư Tội có ngàn vạn lý do đi chăng nữa, vẫn phải chịu trách nhiệm.

Đi hết rồi, hành lang quay lại yên tĩnh, người không liên quan đều tránh xa, Dư Tội sờ cái mông bị thương, tập tễnh bước đi, chuẩn bị tìm bác sĩ nhờ xử lý, không ngờ có tiếng quát: “ Đứng lại.”

Quay đầu thấy Tiêu Mộng Kỳ đi rồi lại quay về, nhiều ngày không gặp, mỹ nữ lãnh đạo tiều tụy đi nhiều, đôi mắt to ra, trông như con hồ ly trông mấy phim hoạt hình, mang phong vận khác hẳn. Cô vén mấy lọn tóc lòa xòa đi tới trước mặt Dư Tội, muốn tát y một cái, muốn đá y một cái, cuối cùng hỏi trêu chọc: “ Bị tát có đau không?”

Có ý kích thích à, Dư Tội cũng cố ý cúi đầu hau háu nhìn xuống ngực cô: “ Mặt tôi sinh ra đã dày, không đau.”

Tiêu Mộng Kỳ phát hiện ánh mắt khinh bac của Dư Tội, mặt đanh lại: “ Anh nhìn cái gì?”

Dư Tội không phủ nhận, chỉ cười: “ Nếu một ngày không còn ai dùng ánh mắt đó nhìn cô nữa, chứng tỏ cô đã già, cô cũng sẽ chẳng kiêu ngạo như bây giờ ... Lãnh đạo Tiêu, không phải định giáo dục tư tưởng cho tôi chứ?”

Tiêu Mộng Kỳ giống như bối rối một lúc, tựa hồ có điều khó nói, mãi mới hít một hơi nói ra: “ Người phải bị giáo dục là tôi, là tôi không đúng, dù sao anh là người tiếp xúc với nghi phạm gần nhất, nhiều nhất, hiểu chúng nhất. Xin lỗi, tại tôi quá mức kiêu ngạo, tôi muốn nói là giữa bắt nghi phạm và cứu người, anh đã làm đúng, là người dẫn đội, tôi phải đứng cùng anh mới đúng.”

Chậc, Dư Tội không nghĩ Tiêu Mộng Kỳ nói những lời này, người ta thừa nhận thẳng thắn vậy rồi, y phải làm sao: “Được rồi, tôi quen rồi ... Mà, nếu cô nói thế, tôi nhờ cô vài việc, cô không từ chối chứ?”

“ Việc gì?” Tiêu Mộng Kỳ biết đây có thể là lần cuối cùng nói chuyện với nhau như đồng chí rồi:

Dư Tội lấy ra tờ giấy chứng nhận của nhân viên mặt đất của sân bay, trả lời cho vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Mộng Kỳ: “ Tôi trộm đấy, mau trả lại hộ tôi, nếu không người ta tìm qua camera giám sát tới tôi giờ, lúc đó tôi thành nghi phạm mất.”

Tiêu Mộng Kỳ dở khóc dở cười nhận lấy, người này đúng là sinh ra chỉ để gây họa, nhưng nào đã hết, tiếp đó Dư Tội đưa cho cái chìa khóa xe Audi: “ Xe cũng là trộm đấy, trước tòa nhà chính phủ, chẳng biết của vị lãnh đạo bụng bự nào, hẳn là báo án rồi, cô mau trả hộ tôi, hết cách, tôi không có công cụ giao thông.”

“ Anh, anh ...” Thật không còn gì để nói với con người này nữa, vừa mới cảm động một chút, Tiêu Mộng Kỳ đã hối hận, loại này phải đuổi khỏi tổ chức thật nhanh, quay ngoắt đi trước khi nói lời khó nghe:

Ai ngờ Dư Tội lại gọi: “ Khoan đã … chưa hết, chưa hết”

“ Vẫn còn nữa à? Anh lại lấy trộm cái gì nữa thế hà?” Tiêu Mộng Kỳ loạng choạng, cô không kìm được lửa giận nữa rồi, giọng cao vút.

“ Còn ...” Dư Tội từ từ cởi cúc quần ra, ở ngay trước mặt Tiêu Mộng Kỳ, y cứ thoải mái mò tay nơi kín đáo nhất lấy ra cái ví, còn rất to, Tiêu Mộng Kỳ cũng tròn mắt nhìn, sao thứ đó nhét vào trong được, Dư Tội đưa cho Tiêu Mộng Kỳ còn lẩm bẩm: “ Thiếu chút nữa bị đám người Thâm Quyến lục được.”

“ Anh thật quá đáng, cái thứ lấy ra ở chỗ đó mà cũng đưa tôi à?” Tiêu Mộng Kỳ nhăn mặt, cực lực kiềm chế ham muốn đá y một phát:

“ Tôi đảm bảo đây là thứ cô khao khát nhất đấy.” Dư Tội kéo tay Tiêu Mộng Kỳ đặt mạnh vào tay cô, cười rất dâm tiện, nói một câu càng khiến người ta đỏ mặt:

Tiêu Mộng Kỳ lại có kích động muốn tát y một cái, có điều thấy Dư Tội nhìn mình với ánh mắt phóng túng chẳng kiêng dè gì, cô sực tỉnh, nếu là thất bại hoàn toàn, y không nhởn nhơ như vậy, vội vàng mở ra xem, càng xem miệng càng mở to, mãi sau mới nói lên lời: “ Á, Dư Tội ... Cái này ở đâu ra thế?”

Dư Tội đã tập tễnh đi xa rồi, tay vung lên, ánh sáng bạc lóe sáng biến mất: “ Cô nhìn thấy ở đâu ra rồi mà, thích không ... Ha ha ha ... Tặng cô đấy.”

Trong tiếng cười gian, y vừa chơi đồng xu vừa bỏ đi, Tiêu Mộng Kỳ nhìn theo mãi không thôi, trong mắt cô lúc này, bóng dáng đó đẹp trai sững sờ.

……. ….. …….

Ba ngày sau, sân bay quốc tế Thâm Quyến.

Tiếng động ù ù của máy bay lên xuống làm người ta muốn đau đầu, hành khách ra vào đông nghìn nghịt, xe đưa xe đón qua lại không dứt, đây là cảng hàng không có lưu lượng khách lớn nhất phương nam, nằm trong top 100 sân bay thế giới. 107 tuyến đường bay, số khách vận chuyển mỗi năm lên tới trên 20 ngàn vạn.

Không sai, ở cái nơi mà lưu lượng người phải ngang với thành phố cấp 3, muốn tìm được chuẩn xác một người là rất khó, sở trưởng Lý lật xem qua vụ án cảm thán không thôi.

Hứa Bình Thu ở trước mặt cấp trên tỏ ra rất khiêm tốn, đây là điều cần thiết, ở địa bàn của người ta kiếm được công lao lớn như thế, không khiêm tốn bị hận ngay.

Nhưng khiêm tốt đến mấy lần này cũng có vài phần kiêu ngạo.

Ngày 3 tháng 9, quét sạch tụ điểm sổ xố lậu, trong vòng ba tiếng bắt được nghi phạm cướp của khách hàng tham gia triển lãm, sau đó trong đêm đột kích mấy chục hội sở, văn phòng, truyền ra tin tức mang tính bùng nổ, cảnh sát lớn tiếng tuyên bố, phát được tiền trang ngầm rửa tiền, bắt vô số nghi phạm.

Liên tiếp hai ngày, truyền thông bị tin tức tốt liên tiếp làm chóng mặt, phỏng vấn mấy vị khách bị cướp, lời hay ý đẹp không ngớt, khiến truyền thông thích đưa tin tiêu cực chịu không thấu.

Đương nhiên còn một vụ lớn nhất chưa hoàn thành, Hứa Bình Thu liên tục nhìn lên trời, thấy thời gian trôi đi sao mà chậm chạp.

“ Xử trưởng Hứa, tôi có mấy chỗ chưa hiểu.” Sở trưởng Lý lên tiếng, thứ khiến ông bỏ công xem hơn một tiếng không còn nhiều nữa:

“ Sở trưởng Lý, anh cứ nói.”

“ Tôi không hiểu là, vì sao nghi phạm đi rồi mà mọi thứ lại rơi vào tay các anh?” Sở trưởng Lý xem trong báo cáo nói, vì cảnh sát có được thông tin chuyển khoản của nghi phạm cùng giấy tờ của hai thân phận khác nhau, nên mới mò ra hang ổ của tiền trang ngầm:

“ Do đặc vụ của chúng tôi đã bám theo hắn tới sân bay quốc tế, dùng thủ pháp đặc thù có được, dù sao nơi này nhiều khách nước ngoài, bất cẩn một chút là gây hậu quả lớn, nên người đó không dám lỗ mãng.” Lão Hứa nói dối cũng không chớp mắt:

“ Ừ ... Thế cũng phải ...” Sở trưởng Lý châm chước một lúc rồi khen ngợi:” Làm rất chính xác, vì tránh bắt giữ dẫn tới hỗn loạn kinh động các chuyến bay gây ra tổn thất, tốt ... Làm thế là tốt, những thứ này mà để hắn mang ra nước ngoài, sẽ có kẻ lòng dạ bất chính giở trò, vào thời khắc quan trọng nhất, đưa ra lựa chọn chính xác nhất ... Ha ha ha, tôi cứ tưởng tượng cảnh hắn tới nơi đất khách quê người phát hiện mình không đáng một xu nữa, sau đó bị trục xuất, tâm trạng hắn sẽ thế nào.”

Bình Luận (0)
Comment