Phía bên kia gần như không có cơ hội phản ứng, mấy hình cảnh xông vào, đè người đó xuống, quát lớn trấn áp, xung quanh loạn lên.
“ Làm gì thế hả?” Một cô béo hét kinh hoàng kéo hình cảnh ra, bị hình cảnh đá ngã xuống đất:
“ Mẹ nó, dám tấn công cảnh sát.” Tên béo xông tới, bị hình cảnh chĩa súng vào mặt, vội giơ tay đầu hàng:
“ Chuyện gì thế?” Một soái ca rẽ đám đông đi tới, bị hình cảnh chỉ mặt quát không được nhúc nhích, đang chấp hành công vụ:
“ Hả?” Mỹ nữ sững sờ: “ Chúng tôi cũng là cảnh sát.”
Lý Mân, Thử Tiêu, Tiêu Mộng Kỳ, Sử Thanh Hoài đưa giấy tờ ra, đúng là cảnh sát, hình cảnh choáng váng, người bị bắt đang chửi ầm ĩ, hình cảnh xấu hổ: “ Chẳng lẽ hắn cũng là cảnh sát?”
“ Mắt mũi chẳng ra cái gì như thế, không phải cảnh sát là cái gì?” Thử Tiêu tức mình đỡ Lý Mân lên:
“ Thả ra, thả ra, cục tra điện thoại của nghi phạm, sao trên người anh ... Xin lỗi, người này phải cách ly trước đã.” Hình cảnh cẩm đầu nháy mắt, xác nhận đúng là tín hiệu phát ra từ Dư Tội, kéo đi, song khách khí hơn một chút:
Quân ta đánh quân mình rồi, Hứa Bình Thu hết sức tức giận, tới nơi thì hiện trường vẫn phong tỏa, ông phất tay cho giải tán, đi thẳng vào bệnh viện.
Đầu đuôi câu chuyện hết sức đơn giản, hành động vừa kết thúc Dư Tội gọi điện về tổ cầu cứu, nạn nhân chính là Lật Nhã Phương khiến y bị bại lộ thân phận, cả tổ hợp lực đưa người tới bệnh viện, đang cấp cứu.
“ Cái gì, cậu ta không ngờ tới sân bay chặn đường Liên Dương?” Hứa Bình Thu hưng phấn suýt ngã:
“ Đúng, nhưng Liên Dương dùng Lật Nhã Phương uy hiếp Dư Tội thả cho hắn đi.” Tiêu Mộng Kỳ ủ rũ nói:
“ Cái thằng ngu xuẩn, cậu ta không biết người đó quan trọng thế nào à?” Hứa Bình Thu tức tối mắng chửi một tràng cái thằng đó làm việc cảm tính, không phân nặng nhẹ, thuận miệng hỏi tình hình Lật Nhã Phương, Tiêu Mộng Kỳ trả lời, bị tiêm độc tố là thật, có điều vẫn ở trong phòng, bọn chúng căn bản không có thời gian đưa người đi, chỉ dọa Dư Tội thôi, chiếc điện thoại báo cảnh sát ném cho Dư Tội là trò đùa.
Đúng, trò đùa, làm người gần chân tướng nhất trúng chiêu.
Lý Xước lên lầu quát cấp dưới thả Dư Tội ra, Dư Tội trừng mắt với đồng nghiệp, chạy tới trước phòng cấp cứu, vẫn bộ dạng hồn xiêu phách lạc.
Hứa Bình Thu nhận được cái di động kia, xem tin nhắn :" Phán đoán của cậu không sai, vì sao không kiên trì? Cô ấy không sao, nhưng cậu thả tôi đi thì cậu có sao lớn đấy."
Đó là tin nhắn của Liên Dương, Lý Xước xem mà rùng mình không dám nói gì, thả nghi phạm, tội lớn rồi, hắn vừa khâm phục đồng nghiệp không quen biết vừa không hiểu, nếu bắt Liên Dương, công lao cực cao, đủ đưa bất kỳ một cảnh sát nào lên trời.
Đáng tiếc, lại thả, tương ứng có bao nhiêu trách nhiệm cũng phải gánh hết.
Tinh, cửa phòng mở ra, Dư Tội là người đầu tiên chạy tới cấp thiết hỏi:” Bác sĩ, sao rồi?”
“ Không sao, phát hiện kịp thời, là chất gây mê thần kinh tổng hợp, đã tỉnh rồi.” Bác sĩ tháo khẩu trang ra còn thuận tiện lẩm bẩm:” Sao hôm nay người bị gây mê nhiều thế, bệnh viện Nam Phương cũng có mấy vụ hôn mê sâu.”
Không ai trả lời hết, chi tiết vụ án sẽ không công bố ra xã hội, nếu không gây khủng hoảng. Đôi khi nhiều nguyên do, thông tin bị rò rỉ, bọn họ sẽ bị chỉ trích, sợ trách nhiệm, che giấu tội ác, khiến người vô tội bị hại …
Tiếp đó giường bệnh được đẩy ra, Lật Nhã Phương tóc tai tán loạn, hai mắt mở nhưng như bị lấy đi hồn vía ...
Không đúng, vừa nhìn thấy Dư Tội, đôi mắt đó lóe lên sát khí, không biết sức lực đâu ra, cô ngồi bật dậy chỉ mặt y:” Khốn kiếp, đồ khốn kiếp ... Nếu không phải vì anh, bọn chúng không tìm tôi, còn cướp tiền của tôi ...”
“ Biết rồi, biết rồi ... Tôi nhất định sẽ bắt bọn chúng về cho cô.” Dư Tội yên lòng, có thể chửi mắng như thế là không sao rồi, tuy đoán ra Liên Dương chơi trò tâm lý với mình, nhưng chưa xác nhận, y chưa yên tâm:
“ Tránh ra ... Đồ khốn kiếp, anh đập xe của tôi, hại tôi bị người ta cướp ... Anh đợi đấy, đồ vương bát đản, tôi hận không thể tự mình giết anh.” Lật Nhã Phương tức tới mê muội, bất chấp bác sĩ khuyên can chứ chửi mắng, thế rồi bật khóc nức nở:
“ Được, được, trước tiên nghỉ ngơi cho khỏe rồi giết tôi ... Đừng khóc, cô mắng tôi, tôi còn không khóc, cô khóc cái gì?” Dư Tội hết lời an ủi:
Chát, một cái tát đanh gọn làm mặt lệch sang bên, chưa hoàn hồn lại chát một cái nữa, xung quanh phải lè lưỡi đau thay Dư Tội.
Lật Nhã Phương tát xong cũng thấy mình hơi quá, nhưng mỹ nữ có ưu thế của mỹ nữ, nằm xuống chùm kín chăn, không thèm nói gì cả.
Bác sĩ lắc đầu, cho rằng bọn họ là một đôi, cười bất đắc dĩ, ra hiệu y tá đưa đi, trợ lý của Lật Nhã Phương biết những cảnh sát này cứu họ, song lúc này không giúp được gì.
“ Các cậu xuống trước đi.” Hứa Bình Thu ra hiệu Lý Xước, Lý Xước chán nản dẫn người xuống lầu bao thời gian công sức để cho cá lớn ôm tiền chạy mất, vụ án này là một thất bại:
Chuyện đã tới mức này không thể vãn hồi gì nữa, ai nấy đều sa sút, cho dù bắt được cướp, dù tra ra được tiền trang ngầm rửa tiền cũng là chuyện sau này. Chuyến đi này thắng một nửa, thả nghi phạm chính đi là tội gì ai cũng biết, không hề kém tội ném người mình xuống biển.
Cuộc đời đôi khi là thế đấy, ngu xi một chút, lười biếng một chút lại sống thoải mái, nhưng thông minh một chút, làm nhiều việc một chút thì vấn đề càng nhiều. Thử Tiêu nhìn Hứa Bình Thu mặt đen xì, hắn biết không hay rồi, thằng ngốc Dư Nhi, nhiệt tình quá mức, rồi sẽ có ngày này, hắn biết mà.
“ Làm tốt lắm ... Công lao hạng nhất, đổi lấy hai cái tát, rất đáng chúc mừng.” Hứa Bình Thu vỗ tay, cực độ trào phúng:” Không ngờ cậu có tính thương hương tiếc ngọc đấy, có đáng không?”
Không đáng, ít nhất Thử Tiêu thấy thế, nữ nhân đanh đá kênh kiệu đó, hắn hận không thể đập thêm một cái xe cho hả, gặp gỡ tình cờ làm lộ thân phận Dư Tội khiến y bị sát thủ truy đuổi. Dư Tội đã gọi điện bảo cô ta rời đi rồi, cô ta không nghe giải thích, chửi mắng một trận ... Đoán chừng vừa chửi xong thì bị cướp.
Hi sinh vì loại người như thế thật không đáng, Thử Tiêu thấy đáng cho một câu: Đi chết đi.
Dư Tội sờ cái má bị tát, còn nóng rát:” Một người bình thường không liên quan tới vụ án, tôi không thể để bị liên lụy.”
“ Thế nhưng cậu bị mắc bẫy rồi, dù không có cậu, cô ấy cũng không sao hết.” Hứa Bình Thu hừ một tiếng:
“ Nếu thật thì sao? Hắn là kẻ đã giết người bịt miệng, còn cho sát thủ giết tôi, tôi không thể mạo hiểm.” Dư Tội không thấy xấu hổ, ít nhất y đã cứu một người:
“ Dù có ngàn vạn lý do cậu cũng không được phép thả một nghi phạm trọng đại như thế, có biết không hả?” Hứa Bình Thu rất tức giận, giận không nói lên lời, chưa bao giờ gặp cấp dưới khốn kiếp thế này, chuyên môn gây họa:” Cậu phải chịu trách nhiệm, biết là người mình vẫn đẩy xuống biển, đã phóng hỏa đốt nhà lại thả nghi phạm ... cậu, cậu ... Vì vụ án náy chúng ta hi sinh nhiều như thế ...”
“ Hi sinh? Ông dám nói chữ đó trước mặt tôi à, lạnh lùng để người không liên quan táng mạng vì vụ án mà ông dám mở miệng ra nói tới hi sinh? Các người làm gì hả, nếu không có tôi, nghi phạm vẫn chạy mất rồi ...” Dư Tội đốp chát lại, hoàn toàn không sợ Hứa Bình Thu giọng còn lớn hơn:
“ Cậu, cậu … giỏi lắm, đợi mà gánh trách nhiệm đi.”
“ Chỉ huy bất lợi, làm lỡ thời cơ, không nhìn thấu được dụng tâm nghi phạm, còn làm lơ báo cáo của tôi gây ra hậu quả thì ai chịu trách nhiệm đây?” Dư Tội đanh thép nhìn một vòng:
Nói ra câu này đoán chừng là không muốn làm cảnh sát nữa rồi, khác nào thẳng tay tát vào mặt lãnh đạo, Hứa Bình Thu kiềm chế lắm mới không xông vào đánh thằng nhãi này, quát:” Tất cả về đội, Dư Tội, tới bên đặc vụ báo cáo, đợi xử lý.”
Nói xong hầm hầm đi trước.