Sử Thanh Hoài biết nói không nổi tên này, mồm mép hắn thuộc hạng nhất trong tiểu tổ này, đảo mắt một cái, chợt hỏi:” Thắng à?”
“ Thắng một tí.”
“ Vậy thì báo lên cho cấp trên, chúng ta chú trọng dân chủ, xem xem mọi người xử lý cậu thế nào.
Thử Tiêu đâu có sợ Sử Thanh Hoài, nhưng sợ đám đồng đột, giãy nảy như đỉa phải vôi :” Thôi thôi, tôi thắng chưa đủ mời cơm họ đâu.”
“ Thế thì đừng chơi nữa, cảnh cáo cậu, tôi mà còn thấy cậu dùng khí tài tổ chức vào chuyện phi pháp, tôi sẽ không khách khí.” Sử Thanh Hoài đưa tay rút thẻ vào mạng, Thử Tiêu cuống lên đuổi theo, bên trong có tiền chưa rút:
Xoạch, ném lên bàn, dù sao người ta là tổ trưởng, đợi hắn đi rồi, Thử Tiêu nhổ phì một bãi nước bọt, mẹ nó chứ, thăng chức một cái là trở mặt, trước kia thì nịnh bợ họ, lo từng miếng ăn ngụm nước, hóa ra giả hết, giờ vài ngày thôi mà đã lúc nào cũng ra vẻ ta đây là lãnh đạo.
Sử Thanh Hoài bỗng quay lại:” Dư Tội đâu?”
“ Tôi làm sao quản được chuyện lãnh đạo.” Thử Tiêu không phối hợp:
“ Được rồi, hôm nay đặc biệt cho cậu chơi trước khi tan ca ... Cho tôi biết, Dư Tội đâu?”
“ À, thất tình rồi, tới cục chống ma túy tìm Chị ngực bự.” Thử Tiêu hí hửng cắm thẻ chơi tiếp:
Sử Thanh Hoài lắc đầu rời đi, tính mê cờ bạc của Thử Tiêu e rằng không sửa được. Còn chuyện của Dư Tội thì hắn cũng nghe đồn, bảo đâu quan hệ với Lâm cảnh ti bên cục chống ma túy không tầm thường, nhưng mà vị đó chấp hành nhiệm vụ từ tháng 4 tới giờ bặt vô âm tín, khổ khoa trưởng Dư vò võ đợi chờ.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, rời tầng thượng, Sử Thanh Hoài qua nhà ăn, xem thực đơn hôm nay ra sao. Tiêu chuẩn ăn uống của tổ chi viện cao nhất, mỗi ngày được 30 đồng, thức ăn một tuần không lặp lại, đãi ngộ này cao hơn hình cảnh không biết bao lần, thậm chí có người mắng họ hủ bại, chẳng qua là ghen tỵ thôi, trước kia từ chối tham gia kế hoạch này mà.
Thương lượng với các đồng chí hậu cần, không cần câu nệ hình thức, dù sao thì tổ viên đã hơi thừa dinh dưỡng rồi, nhất là đôi chị em kia.
Làm xong những việc này thì cũng sắp hết giờ làm, nghe thấy tiếng bước chân rầm rập, theo bản năng tránh sang một bên, toàn là chàng trai khí huyết phương cương, khiến đồng chí già như hắn hoài niệm thời thanh xuân.
“ Í, nhìn xem, xe ngầu chưa?”
“ Hả, tổng đội có thổ hào à?”
“ Lại còn là nữ thổ hào.”
“ Oa, mỹ nữ và xe sang ...”
Một đám thanh niên trẻ vừa xuống đang xôn xao, Sử Thanh Hoài quay đầu, một chiếc Audi đỏ như lửa đỗ trong sân, bước xuống cô gái che ô, tóc xoăn bộ đồ công sở hàng hiệu, đang gọi điện thoại, không ngờ là Lật Nhã Phương.
Mỹ nữ đôi khi cũng khiến người ta thấy phiền, ví như Lật Nhã Phương, hắn đã lĩnh giáo sự đáo để của cô gái này. Ấn tượng của Sử Thanh Hoài chẳng hề tốt, vì cô mà Dư Tội bại lộ thân phận, sau đó vì cứu cô ta còn suýt làm ơn mắc oán, thực sự là chẳng có tí thiện cảm nào với cô gái nhà giàu bá đạo ấy.
“ ... Vậy đợi một chút, tôi tới ngay.” Sư Thanh Hoài tránh vào văn phòng, chợt thấy Lý Mân mang theo tấm thân mỡ mang chạy qua chào lớn:” Chào chính ủy Sử ...”
“ Đừng khách khí, tôi chưa quen ... Này khoan đã Lý Mân, cô giám đốc Lật kia, không phải lại tới tìm Dư Tội và Thử Tiêu tính sổ chứ?” Sử Thanh Hoài có chút khẩn trương, cô gái đó chẳng dễ đuổi:
“ À, đúng là tới tính sổ, có điều là cám ơn, dù thế nào thì chúng ta cũng cứu mạng cô ấy mà. Chính ủy Sử, đừng lấy ánh mắt cũ nhìn người ta được không, tôi thấy giám đốc Lật rất thông tình đạt lý ... Tôi đi đây.” Lý Mân quát: “ Thử Tiêu nhanh lên.”
“ Chuyện gì thế?”
Cầu thang lại có tiếng uỳnh uỵch, Thử Tiêu nói vọng lại: “ Mỹ nữ mời ăn cơm, tôi phải đi một chuyến.”
Hai người một trước một sau chạy đi, Sử Thanh Hoài lại lần nữa lắc đầu, chợt cảm giác hình như mới trên 30 mà bản thân đã già lắm rồi.
“ Chị Lý.” Thái độ Lật Nhã Phương thay đổi hẳn, mỹ nữ tổng giám đốc kiêu ngạo lạnh lùng lúc này nhiệt tình giang tay ôm Lý Mân, từ trợ lý cô biết, chính Chị Béo này đã cõng cô lên xe đưa tới bệnh viện:
“ Giám đốc Lật lúc nào cũng thật xinh đẹp.” Lý Mân nắm tay khen không ngớt:
“ Đúng đấy, thật là xinh đẹp.” Thử Tiêu sán tới nịnh:
Nhưng đối diện với Thử Tiêu, Lật Nhã Phương lành lạnh lườm một cái, vẫn nói chuyện với Lý Mân:” Tôi muốn tới thăm chị từ lâu, nhưng không phải tôi bận thì chị bận, hôm nay chỉ phải nể mặt nhé.”
“ Được được ... Xem ra kế hoạch giảm béo của tôi lại phải hoãn rồi.” Lý Mân khoác vai Thử Tiêu: “ Đưa em trai tôi theo được không?”
“ Được, dù sao thêm một người chẳng sao ... Chị Lý này, vậy người kia đâu, tôi còn có chuyện khác nữa.”
Người kia? Lý Mân ngẩn ra, Thử Tiêu nháy mắt, cô à một tiếng: “ Dư Tội à, cô thực sự muốn ăn cơm cùng cậu ta sao?”
“ Đã mời thì phải mời một thể mà ... Phải rồi, cái này ... Phiền chị đưa cho anh ấy ...” Lật Nhã Phương lấy ra một cái thẻ ngân hàng:
Lý Mân rồi rít xua tay:” Không không, quà này chúng tôi không nhận được đâu.”
“ Đây không phải quà.” Lật Nhã Phương nói đây là 10 vạn mà Dư Tội bồi thường cô, chuyện đó cô quyết định không truy cứu nữa, dù sao cũng chỉ phun lại sơn, kiếm nhà tiêu thụ thực dụng bán đi, nói không chừng không lỗ, dù có lỗ thì với cô, mấy chục vạn chưa to đến thế:
“ Tôi thay cô trả cậu ấy.” Thử Tiêu nhanh tay nhận ngay, khom lưng cúi đầu: “ Cám ơn giám đốc Lật, kỳ thực quan hệ dân cảnh chính là nhờ thế mà kiến lập lên, người một nhà mà nói ai nợ ai thì xa lạ quá. Tôi nói mà, giám đốc Lật gia nghiệp lớn như thế, để ý gì vài đồng ... Cám ơn cô, về sau hiệu xe có chuyện gì cứ gọi chúng tôi.”
Lý Mân dẫm chân Thử Tiêu một cái, đá một cái, bộ dạng nô tài ấy làm làm người vừa nhận là chị như cô bẽ mặt hết sức.
“ Xin mời, chị Lý, địa điểm do chị chọn nhé.” Lật Nhã Phương thản nhiên tiếp nhận lời nịnh bợ của Thử Tiêu:
Thử Tiêu rổi rít chạy bên này mở cửa cho Chị Béo, chạy bên kia mở cửa cho giám đốc Lật, chạy ra sau tự ngồi vào, ngồi xuống cái liền đắc ý.
..... .........
Dư Tội lúc này đang co ro đứng dưới mái hiên tránh mưa, mắt nhìn chằm chằm về một hướng, đợi mãi mới thấy một người quen ở cục chống ma túy đi ra, lao ngay tới vẫy tay gọi: “ Anh Cao, anh Cao, nhớ tơi không?”
“ Cậu là ....” Cao Viễn nhíu mày nhìn một lúc, sau đó mặt sáng lên, có nhiều chuyện một lần trải qua là thân thiết rồi, dù không qua lại nhiều: “ Mả cha nó, không phải thằng Dư Tiểu Nhị đây sao ... Làm gì thế này, ướt hết rồi.”
“ Tôi hỏi anh chuyện này.” Dư Tội kéo ngay Cao Viễn xuống mái hiên, tất nhiên là hỏi Lâm Vũ Tịnh:
Cao Viễn vỗ trán liên hồi: “ Thời gian qua trong cục lan truyền nhau có chàng ngốc ngày ngày đợi Lâm Vũ Tịnh ... Sao tôi không nghĩ ra cậu chứ nhỉ?”
Không phải là ngày ngày, nhưng mà cũng tới không ít, Dư Tội chẳng quan tâm, y chỉ quan tâm tới chị Lâm mà thôi: “ Dù sao chúng ta cũng là chiến hữu chung chiến hào, anh nói đi, rốt cuộc có tin gì về chị ấy không?”
“ Thực sự tôi không biết, bỗng nhiên đi chẳng có dấu hiệu gì, vốn tôi nghĩ nhiệm vụ lâu như vậy không nhiều ... Hơn nữa ...” Cao Viễn che ô cho Dư Tội, thương hại nói: “ Hơn nữa những người khác đều về rồi … chỉ có cô ấy là lâu như thế không thấy đâu.”
“ Chính thế tôi mới lo ... Anh Cao, dù sao anh cũng hiểu hơn tôi, trường hợp thế này có thể là chuyện gì được.” Dư Tội quả thực đứng ngồi không yên nữa, chị Lâm đi thực sự quá lâu rồi: