Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 662 - Q5 - Chương 145: Đỏ Vận Đen Tình. (3)

Q5 - Chương 145: Đỏ vận đen tình. (3) Q5 - Chương 145: Đỏ vận đen tình. (3)

“ Khó nói lắm, có khi ra ngoài học tập nửa năm một năm rất bình thường, nếu hợp tác với đơn vị bạn cũng có khả năng đi rất lâu, tôi thực sự không biết ... À phải, nghe nói tổng đội phá vụ án lớn lắm, cậu có tham gia không, cậu cũng điều lên tổng đội mà?” Cao Viễn tò mò hỏi:

Dư Tội bực mình: “ Anh đừng đánh trống lảng, chị Lâm đâu .. Anh Cao, anh nói xem, ai có khả năng biết chuyện này?”

“ Ài, rồi, vì sự si tình của cậu, tôi nói ...” Cao Viên cười xấu xa:” Cục trưởng Liêu chắc chắn sẽ biết, kìa, chính là cái xe kia, sắp ra đấy, tôi đi đây, đừng bảo tôi nói.”

Rõ ràng sợ Dư Tội dây dưa, Cao Viễn lách người chạy ngay, Dư Tội kệ hắn, chạy tới cái xe kia, không ngờ xe đó không để ý phóng vọt đi, y né không kịp nước bẩn bắn văng lên người, lái xe thò đầu ra chửi muốn chết à?

“ Con mẹ mày nhé, đợi tao làm cục trưởng sẽ đuổi việc mày.”

Dư Tội vuốt nước trên mặt chỉ cái xe đi xa chửi, xung quanh không ít đồng nghiệp chỉ trỏ nói chàng ngốc si tình lại tới rồi. Dư Tội tức giận cứ thế bỏ đi trong cơn mưa tầm tã, ngước mặt lên nhìn bầu trời xám xịt trút mưa không biết bao giờ, lòng chỉ quan tâm một chuyện, chị Lâm, chị đâu rồi?

Điện thoại trong túi cứ kêu mãi, Dư Tội vốn không thèm để ý, cuối cùng không chịu được, cầm điện thoại lên nghe. Té ra là Lý Mân, nói Lật Nhã Phương mời cơm, chẳng có tâm trạng nào mà đi, từ chối rồi vẫn còn gọi điện quấy nhiễu mãi, điên lên định chửi, ai dè bên kia nói một câu thái độ của y thay đổi hẳn. Lần này là Thử Tiêu giật điện thoại nói vào, nói người ta đem tiền trả, thế là y vội vàng mua bộ quần áo đơn giản, bắt taxi tới nhanh như gió.

Địa điểm là Khách sạn Ngũ Châu, nơi chém khách nổi tiếng cả tỉnh, trước kia từng hỏa hoạn một lần, ấy vậy mà sau đó làm ăn càng tốt mới kỳ. Cả đời Dư Tội còn chưa dám nghĩ tới đây ăn uống, chọn nơi này đãi khách rất phù hợp với thân phận Lật Nhã Phương. Xuống xe có trông cửa chạy ra mở cửa, bước lên sàn đá hoa cương, nhìn vào đại sảnh treo đèn pha lên cực lớn, Thử Tiêu đứng đợi dưới lầu, không biết vì sao mà thái độ rất nô tài.

Dư Tội biết, không chút khách khí đưa tay ra:” Đưa đây.”

“ Ài ...” Thử Tiêu đâu đơn đưa thẻ ra, Dư Tội phải kéo, hắn giữ chặt lắm, kéo tiếp, hắn vẫn không buông tay được, cái thằng béo chết tiệt đó, Dư Tội vươn tay vào túi hắn, Thử Tiêu kinh hồn bạt vía buông tay, nhìn Dư Tội đút thẻ vào túi, sán tới:” Dư Nhi, thương lượng chuyện này đi.”

“ Chỉ cần không phải tiền, chuyện gì tôi cũng đồng ý.”

“ Nhưng mà ngoài tiền ra thì làm gì còn chuyện gì nữa, tôi bảo cậu đề bạt tôi, cậu làm nổi không?” Thử Tiêu không vui, chớp mắt đã bày ra cái mặt nịnh bợ hết cỡ:” Cho vay ít tiền đi, mỗi tháng tôi phải trả nợ tiền mua nhà, còn lại vài trăm để tiêu, ở chỗ trị an còn đỡ, tới cái nha môn chẳng có tí mỡ màng nào này, ngay xe cũng nuôi không nổi, chúng ta chẳng phải là anh em tốt sao, đi mà, đi mà.”

Thằng béo năn nỉ ỉ ôi, tỏ ra cực kỳ đáng thương, nếu là người khác đã mềm lòng rồi, Dư Tội không thông cảm, gặp tới chuyện liên quan tiền thì đa số trường hợp không phải là anh em nữa:” Thôi đi, tiền trả nợ cũng là do anh vay tôi, giờ còn muốn vay nữa à.”

Chứ còn sao, Thử Tiêu uy hiếp:” Tiền của cậu toàn là thu nhập xám.”

“ Có là thu nhập xám cũng là của tôi, có bản lĩnh anh tự kiếm đi.” Dư Tội phất tay bỏ đi, vớ vẩn, y còn chưa có nhà nữa là, lấy gì cưới chị Lâm, vừa nghĩ tới đó lại sa sút, giờ còn chưa biết người ở đâu nữa cơ:

Thử Tiêu truy đuổi, quyết không buông tha:” Chẳng những thu nhập xám mà còn phi pháp, đừng vờ vịt với tôi, chuyện ở Thâm Quyến muốn tôi nói không ... Mấy lần cậu vào tiệm vàng, cổ đeo dây chuyền vàng lớn như thế, cậu rửa tiền qua mặt tổ chức thế nào, đừng tưởng qua mắt được tôi.”

“ Tôi nộp lên tổ chức rồi.” Dư Tội dừng lại, nghiến răng ken két, đúng là anh em, mà là anh em chó má:

“ Vớ vẩn, cậu nộp lên tổ chức chỉ là số lẻ, chắc chắn cậu sớm chuyển phần lớn tiền đi rồi, cậu qua mắt được tổ chức chứ sao qua mắt được tôi.”

Dư Tội từ từ quay đầu nhìn cái mặt quả táo, khỏi phải nói, nụ cười khốn kiếp kia chính là coi anh em như dê béo, uy hiếp chia chác.

“ Thế nào người anh em, tôi lại chẳng phải không trả, cho vay hai vạn dùng gấp đi.” Thử Tiêu nhìn mặt Dư Tội là biết mình đúng rồi:

“ Phì.” Dư Tội cho câu trả lời rõ ràng:

Thử Tiêu lau nước bọt trên mặt, sôi máu: “ Mẹ nó, tôi tuyệt giao với cậu.”

“ Anh mà có cái chí khí đó thì đã chẳng thành ra bộ dạng thế này, coi chừng có ngày Tế muội tử bỏ anh đấy.” Dư Tội bỏ đi thẳng, căn bản không coi uy hiếp này ra gì:

“ Này này Dư Nhi ... Đợi đã ... Tôi nói cậu đừng giận, tôi chỉ vay tiền thôi mà, có phải là cướp đâu, anh em bao năm, cần tới mức đó không? Không vay nữa được chưa ... Cứ như mỗi cậu có tiền thôi ấy ...” Thử Tiêu chạy theo nói ngon ngọt mãi không ăn thua, cuối cùng cũng nổi cáu:

Không phải Dư Tội không cho vay, mà là cái thằng này ở chỗ trị an ăn uống chơi bời quen rồi, toàn đi ăn không trả tiền, quay lại bên hình cảnh vẫn quen thói ăn chơi không kìm được cho nên dật gấu vá vai.

“ Tôi không tin nhân phẩm chó má của anh, nếu thiếu tiền chỉ cần Tế muội tử nói một câu, tôi không do dự một giây đưa tiền cho cô ấy.” Dư Tội có thủ đoạn đối phó ngay:

“ Phì!” Thử Tiêu cũng đưa ra câu trả lời ngắn gọn, rõ ràng là tiêu không chính đáng, sợ bị vợ biết:

Thế là chuyện vay tiền liền hỏng.

Đôi khi anh em như vợ chồng, không có ai thì cãi vã tưng bừng, nhưng không ảnh hưởng tới thân mật ở trước mặt người khác, hai người đi vào, Tào Á Kiệt, Du Phong đứng lên đón. Lý Mân kéo ghế trách Dư Tội, Dư Tội xin lỗi rất thiếu thành ý, liếc Lật Nhã Phương một cái.

Ừm, khôi phục rồi, lại xinh đẹp như xưa, chỉ là thấy Dư Tội không được tự nhiên lắm, dù sao từng cãi vã, chửi bới nhau, còn tát hai cái trước mặt bao người.

Dù gì Lật Nhã Phương cũng là giám đốc phía dưới quản trăm nhân viên, xã giao rất giỏi, nhanh chóng gạt ngượng ngùng qua đứng lên cầm ly nói:” Hôm nay tôi chuyên môn mời mọi người, một là chẳng những cứu tôi, còn lấy lại tiền bị cướp, hai là xin lỗi cảnh sát Dư, hôm đó tôi quá khích, xin lỗi anh, mong anh đừng để bụng.”

Tất nhiên là nói chuyện cái tát, những người khác cười khùng khục, Dư Tội cũng cầm ly thủy tinh cao cổ chạm khẽ:” Thực sự là không để bụng chút nào, trái lại, chúng tôi có lỗi với cô mới đúng.”

Đúng là Dư Tội không hề để bụng, ai mà ngờ tiền đi rồi còn quay lại, những 10 vạn cơ mà, thậm chí người ta rộng lượng còn khiến y ngại ngùng, dù gì mình cũng sai trước ...

“ Giám đốc Lật, kỳ thực cái xe đó chúng tôi nên gánh một chút trách nhiệm, nếu không lòng áy náy lắm.”

“ Sao tôi cảm giác không phải là anh muốn gánh tổn thất mà muốn tôi có gánh nặng tâm lý thế?” Lật Nhã Phương lôi kéo cứu binh: “ Phải không chị Lý?”

“ Đúng đúng, chỉ nói chuyện tình cảm, không nói chuyện tiền, vô nghĩa lắm, giám đốc Lật gọi tôi là chị rồi, Dư Tội, nếu cậu áy náy thì sau này mời tôi vài bữa giảm bớt gánh nặng tâm lý đi.” Lý Mân thoải mái nói:

“ Tôi sợ tăng thêm gánh nặng trọng lượng cho chị.”

Mọi người cười lớn, vậy là sự lúng túng ban đầu qua đi, không khí trở nên vui vẻ.

....

Hôm nay dừng ở đây, à, mình nhận được quà event Ngọc Phiếu lần trước rồi, bên này ko up ảnh đc, bác nào xem search fb "nhóm dịch lanhdiendiemla" nhé.

Bình Luận (0)
Comment