Rượu là rượu 30 năm tuổi, cơ mà vào đám người này khác gì trâu uống nước, rót cốc lớn, cả đám ép Dư Tội tới muộn phải cạn sạch, người bịt mũi, người đổ rượu, Dư Tội ho khù khụ một tràng dài: “ Tôi biết mà, từ khi tôi lên chức phó tổ trưởng này thì mọi người chỉ toàn đố kỵ, phẫn hận, không còn chút tình cảm nào nữa.”
“ Cậu thực sự coi mình là lãnh đạo đấy à, chị Lý còn có cảnh hàm cao hơn cậu.” Du Phong khinh bỉ:
Lý Mân cười lăn cười bò nhìn thảm cảnh của Dư Tội:” Chúng tôi học cậu đấy, cậu ngay cả xử trưởng Hứa mà cậu còn dám chửi, chẳng lẽ chúng tôi lại sợ một phó khoa à?”
Câu này được cả đội vỗ tay bôm bốp hưởng ứng, nói đây là, quán triệt tinh thần lãnh đạo.
Ngoài ra xét thái độ Dư Tội còn chưa đủ thành khẩn, phải uống thêm hai cốc, Thử Tiêu chuẩn bị trước cốc lớn rồi, thợi dụng cơ hội ghé tai Dư Tội đe dọa, cho vay tiền thì dấu đi, không cho vay chỉ có chết thôi. Mọi người náo nhiệt, chỉ có Tào Á Kiệt không tham gia, lẫm lũi uống rượu một mình.
Lật Nhã Phương vốn không thích ứng lắm với kiểu hỗn loạn, song dần dần cũng bị cuốn vào không khí sôi động đó, cô chẳng nhớ bao lâu rồi không có bữa cơm náo nhiệt thế này, không cần giữ ý tứ, không cần khách khí, cứ nhìn Chị Béo cười thoải mái thế kia là đủ kéo người ta vào trong rồi.
“ Thôi được rồi, được rồi ... Mọi người phát tiết một chút bất mãn là đủ, nếu uống quá nhiều, tôi sợ cậu ta phạm sai lầm.” Lý Mân giữ Du Phong đang chơi hứng khởi, chuốc Dư Tội uống tới mức nói năng không rõ ràng nữa, ba cốc thế nào mà thành mỗi người ba cốc, thế là thoáng cái hai chai rượu có quá nửa vào bụng Dư Tội. May Chị Béo vẫn còn biết chừng mực, không làm quá:
Lật Nhã Phương phát hiện ra cơ sở quần chúng của Dư Tội không hề tốt, hỏi nhỏ Lý Mân: “ Chị Lý, sao mọi người cứ nhắm vào anh ấy thế?”
“ Nghiêm khác mà nói, hiện giờ cậu ta là cấp trên của chúng tôi, bắt nạt cậu ấy rất có cảm giác thành tựu.” Lý Mân ưỡn ngực đắc ý:
“ Thế sao, anh ấy lại là cấp trên của mọi người à?” Trước kia ấn tượng của Lật Nhã Phương với Dư Tội rất tệ, nhưng lúc này Dư Tội không còn là cảnh sát đang chấp hành nhiệm vụ, khôi phục dáng vẻ bách tính bình dân chất phác, nhìn rất vừa mắt, chỉ không ngờ cấp bậc không thấp:
“ Ừ, vừa được cất nhắc, phó tổ trưởng, phó chủ nhiệm, cảnh hàm thấp hơn tôi hai bậc mà lại leo lên đầu tôi.” Lý Mân bất bình lắm, trước kia cô là lãnh đạo, giờ thành quân lính rồi, đám đàn em ở đơn vị cũ mà biết :
Dư Tội uống tới lờ đờ nói tiếp:” Chị Lý, thế chị mong tôi leo lên chỗ nào của chị mới hái lòng?”
Lý Phong tức thì nghẹn miếng thịt lớn, đấm ngực liên hồi, Lý Mân đuổi đánh Dư Tội, Dư Tội ôm đầu cười không ngớt, Lật Nhã Phương cũng không nhịn nổi, cứ phải cắn răng mà cười.
Ăn lưng lửng bụng, uống ngà ngà say, không ngờ bữa cơm vui vẻ tự nhiên như vậy, giữa chừng Lão Lật còn tới, giọng điệu rất giang hồ, mời mỗi người một ly, tới lượt Dư Tội nói thẳng: “ Cám ơn tiểu huynh đệ, trước kia chúng ta có khúc mắc gì, cốc này bỏ qua nhé.”
“ Đã là huynh đệ rồi, còn nói gì nữa, mời lão huynh một lý.” Dư Tội say rồi, phóng khoáng hết sức:
Vốn Lật Nhã Phương đang vui vẻ nhìn hai bên oán thù trôi theo dòng nước, đột nhiên sắc mặt biến đổi, chớp mắt một cái cô thành phận con cháu rồi. Mọi người cười khúc khích, cô lườm Dư Tội một cái, mắt đảo một cái, rót cốc rượu lớn đưa Dư Tội:” Cảnh sát Dư, anh và cha tôi xưng huynh gọi đệ rồi, tôi làm con, không mời anh một cốc sao được, nào ... Tôi uống trước.”
Nói xong cửa cổ uống hết cả cốc lớn, làm đám cảnh sát mắt tròn mắt dẹt, té ra cô gái này còn ghê gớm hơn Chị béo.
Xong rồi, Dư Tội bị ép tới thế tiến thoái lưỡng nan, liều, cầm cốc lên mà tay phát run, đã thế Lật Nhã Phương lại còn khích tướng, giọng dài ra:” Hay là cảnh sát Dư này, tôi uống hộ anh vậy?”
“ Xem thường cảnh sát nhân dân à ... Tôi liều mạng tiếp mỹ nữ ...” Dư Tội cắn răng đổ xuống cổ họng:
Ực một tiếng, cơ mặt của Lý Mân co giật, ực tiếng nữa, Du Phong quay đầu, ực tiếng thứ ba, oa, thấy đáy rồi, Lật Nhã Phương vỗ tay bôm bốp, tựa hồ tán thưởng lắm: “ Thế mới là nam nhân chứ.”
Dư Tội uống tới hoa mắt chóng mặt, được mỹ nữ khen cười như thằng ngốc, Lật Nhã Phương lại kéo tay cha: “ Cha cũng phải mời vị huynh đệ này một cốc chứ, người ta là ân nhân cứu mạng của con đấy.”
“ Đúng thế, đúng thế.” Lão Lật cầm chai rượu rót đầy ắp luôn:
Dư Tội sợ tới ợ một tiếng, suýt phun hết ra, ôm vội lấy miệng, hàm hồ nói: “ Không được, không được.”
“ Nam nhân sao có thể nói là không được?” Lật Nhã Phương hờn giọng trách móc, đưa cốc tới:
Mắt Dư Tội lồi cả ra: “ Tôi thực sự không được nữa rồi ... Không... Ọe ...
Nói xong cướp đường chạy.”
Đằng sau truyền tới tiếng cười như chuông bạc, đúng là có cảm giác thành tựu thật.
Bữa cơm đó chủ khách đều vui, đôi cha con Lật gia mỗi người một phong cách song đều rất hào phóng, cảm ơn không ngớt, vị từ nhà vệ sinh về Dư Tội không dám cậy mạnh nữa. Tan tiệc hai cha con còn an bài xe thương vũ đưa từng người về nhà.
Lý Mân được ưu đãi, do chính Lật Nhã Phương đưa về, Thử Tiêu có chốn đi về, hớn hở về nhà, Du Phong và Dư Tội đều ở trong túc xá tổng đội, khi tiễn Lão Tào, Lão Tào lại nói tới tổng đội làm bạn với họ.
Phải rồi Lão Tào những ngày qua trầm mặc ít nói, dáng vẻ thất tình rõ rành rành, ba người tới tổng đội không xa xuống xe, xe vừa mới đi, Du Phong phát hiện Dư Tội đang say tới đi không vững tức thì tỉnh táo, lấy làm lạ: “ Hả, tửu lượng ghê gớm như thế sao trong bữa ăn làm vẻ kém cỏi làm gì?”
“ Thế uống hộc máu ra mới là anh hùng à, được thưởng đâu mà uống.” Dư Tội tỉnh bơ, tên này uống rượu với anh em còn ăn gian, nói gì uống với người ngoài, rượu không béo bở gì, trừ khi y muốn say, người khác không ép nổi, tính cảnh giác của Dư Tội luôn rất cao:
“ Tổ trưởng Dư, làm người không thể hạ tiện như vậy, uống rượu mà còn giở trò xấu.” Du Phong lời lẽ đường hoàng chỉ trích, sau đó kéo tay Dư Tội thái độ thay đổi nhanh như chớp: “ Hay dở gì cũng phải dạy cho cấp dưới chứ?”
“ Không phải là tôi coi thường chứ anh không học nổi đâu.”
“ Học được hay không là chuyện của tôi, còn cậu không dạy là không đúng.” Du Phong thực sự tò mò thù pháp uống rượu không say này, cảnh sát thường uống rượu rất dữ, không uống được thì bị trêu, nếu có chiêu này thì hay rồi:
“ Uống rượu có ba tuyệt chiêu, thứ nhất biết đùn đẩy, thứ hai là biết nôn ọe, thứ ba là phải biết nhổ ra.” Dư Tội giơ ba ngón tay:
“ Nhổ ra thế nào, ai cũng nhìn mà.”
“ Dễ, uống xong quệt tay qua miệng, trông thì hào sảng nhưng khi quệt thì nhổ, cổ tay kẹp cái khăn giấy, quệt một cái là đỡ được một nửa rồi, không thì khi uống ngửa đầu cao chút đẩy rượu qua khóe đổ thẳng vào cổ ... Hữu dụng lắm, chỉ có điều uống xong ướt hết quần.” Dư Tội chị dạy tận tình, còn làm mẫu:
Du Phong sờ hông Dư Tội: “ Ái là người ta gặp mỹ nữ thì cứng, tổ trưởng Dư đúng là có phong thái lãnh đạo, ướt nhẹp thế này.”
“Mấy chiêu này nói thì dễ thôi, nhưng làm không dễ, bị phát hiện một cái thì hậu quả anh tự biết, tay chân anh không đủ nhanh nhẹn, đừng học kẻo mang họa.”
Hai người đều có chút hơi men, mưa lớn vừa tạnh, đi trong không khí tươi mát của đêm mưa, bước chân xiêu vẹo, Du Phong vô tình quay đầu nhìn, khẽ chọc Dư Tội chỉ Tào Á Kiệt tụt lại mấy bước.
Chuyện của Lão Tào, có vẻ nghiêm trọng hơn bọn họ nghĩ.