Chợt có tiếng mở cửa, Lật Nhã Phương đi ra, khắn tắm trắng muốt, tóc vừa sấy, cô đi về phía giường, ngồi một bên, lần đầu tiên dánh giá Dư Tội một cách trực diện.
Hình như cởi quần áo ra còn đẹp hơn là mặc quần áo, cơ thể rắn chắc, cân đối, làn da cháy nắng khỏe mạnh, Lật Nhã Phương khẽ mỉm cười, sự xấu hổ hình như đảo ngược lại, khí thế Dư Tội yếu đi không ít, còn có chút lúng túng.
“ Anh, định làm thế nào đây?” Lật Nhã Phương chiếm ưu thế tâm lý, ngạo nghễ hỏi từng chữ một:
“ Tôi ... Tôi không biết ...” Dư Tội ngửi mùi thơm thoang thoảng của da thịt vừa sữa trắng, cổ cao trắng muốt tao nhã, vẻ mặt lành lạnh kiêu ngạo mang phong tình dụ dỗ, y lại nuốt nước bọt:” Nhưng tôi không hối hận, nếu có cơ hội tôi vẫn làm như thế.”
“ Có giỏi thì anh làm lần nữa xem.” Lật Nhã Phong khích một câu:
“ Ai sợ ai chứ.” Dư Tội đưa tay kéo khăn tắm của cô, kệ tiếng kêu vô nghĩa, ném cô xuống giường:
Lại lần nữa thở hồn hển, mồ hôi đầm đìa, Lật Nhã Phương ôm Dư Tội, ghé tai thì thầm: “ Đúng là một con lừa ...”
Không lâu sau đó, Lật Nhã Phương quen mui bén mùi, không chịu tha, Dư Tội thở hổn hển: “ Không được nữa rồi ... Tôi không chơi nữa đâu.”
“ Không cho ... Có tin tôi tố cáo anh thật không? Dùng sức … á ..” Lật Nhã Phương chẳng những uy hiếp lại còn kích thích Dư Tội:
“ Cô buông tôi ra ... Tôi muốn đi tự thú .... Cô đừng chạm vào tôi, còn chạm nữa tôi tố cáo cô cưỡng gian.”
Sau đó là tiếng cười đắc ý của Lật Nhã Phương, như đang nói, anh kêu vỡ hỏng cũng vô ích.
Đang quấn quít không rời thì có tiếng gõ cửa rầm rầm, hai thân thể nhấp nhô dừng lại, sau đó là lẩm bẩm, hai cài đầu chui ra khỏi chăn, Dư Tội hỏi Lật Nhã Phương tóc tai rối loạn:” Ai đấy?”
“ Suỵt.” Lật Nhã Phương ra hiệu im lặng:
Chuông cửa vang lên, bên ngoài truyền vào tiếng bạn của Lật Nhã Phương:
“ Nhã Phương, có ở trong đó không, em không phải về Đại Nguyên à, Lệ Lệ đang sốt ruột kia kìa.”
“ Chưa rời giường, hôm qua em uống nhiều quá, chị Giản Lỵ, chỉ bảo Lệ Lệ đơi em một lát.”
“ Ừ, chị bảo nó vào phòng đợi.”
Dư Tôi chuồn gấp khỏi giường, chui tọt vào nhà vệ sinh, khép cửa lại, ở ngoài Lật Nhã Phương chỉnh lại quần áo.
Đợi một lúc, chưa đi, lại đợi thêm một lúc không nghe thấy tiếng mở rửa.
Dư Tội len lén mở cửa ra, vừa mới thò đầu, gặp ngay mặt Lật Nhã Phương đứng trước cửa, muốn đóng lại, nhưng Lật Nhã Phương đã đưa chân chặn trước, cửa không đóng lại được, Dư Tội thề thốt: “ Cô yên tâm, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, dù chết tôi cũng bảo vệ thanh danh cho cô.”
Lật Nhã Phương hừ mũi một tiếng, Dư Tội rợn da đầu, biết cô gái này ghê gớm, song thực tế còn hơn thế nữa, chợt phát hiện ra ánh mắt cô cứ nhìn xuống dưới, vội che đi. “ Bạn cô đang đợi.”
“ Không cần che, nửa dưới của anh khá hơn nửa trên nhiều.” Nói xong một làn hơi âm ấm phun lên mặt, Lật Nhã Phương hôn y một cái rồi cười khúc khích mở cửa rời đi:
Thế là mắng hay khen mình ấy nhỉ?
Một khoảng thời gian rất lâu sau Dư Tội mới hồi tỉnh từ ái muội ướt át đó, lười nhạc tắm nước nóng, khi ra tìm quần áo mặc lại vẫn có cảm giác như mộng ảo, chỉ có chiếc giường bừa bộn, vài sợi tóc bên gối chứng minh chuyện vừa xảy ra.
Dư Tội mang theo cảm giác lâng lâng rời phòng, sờ túi, không thấy thẻ phòng, giấy tờ cũng mất, vào thang máy lên tầng 18.
Rời thang máy, một cái đầu ngó nghiêng phát hiện ra y, là Chu Văn Quyên, trả lại cho y giấy tờ và di động, nói là công nhận vệ sinh tìm thấy trong phòng vệ sinh. Vừa cám ơn một câu thì nghe thấy tiếng nhốn nháo, vội vàng đi tới té ra trong phòng Lạc Gia Long đau khổ mắng Thử Tiêu, té ra bị tên béo ôm ngủ cả đêm, lại còn sờ soạng lung tung.
Đám bạn cứ cười nghiêng ngả, Lý Nhị Đông còn an ủi, may là Thử Tiêu chứ nếu là Gấu Chó thì ôm mông không dậy nổi rồi.
Hùng Kiếm Phi lửa giận ngùn ngụt xông vào đám Lý Nhị Đông nói chuyện ra nhẽ, đang ồn ào có có điện thoại của Đổng Thiều Quân nói, Tôn Nghệ đang đánh nhau ở bãi đổ xe, cả đám nhô đầu nhìn.
Có tranh chấp rồi, Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ là lái xe dùng chung của anh em, láo thật, cả đám chen chúc nhau lao ra ngoài, làm Chu Văn Quyên và An Gia Lộ hốt hoảng tránh đường. Lát sau một đám người hùng hổ xông tới, thanh thế kinh người, đối phương có ba người, lái Land Cruiser màu xanh lam, không hề sợ bọn họ, té ra là cọ xe vào nhau, không bồi thường, tuyên bố cảnh sát là cái buồi, giỏi đụng vào xem.
Mẹ nó, Hùng Kiếm Phi xông tới vung tay tát chan chát mấy phát liền.
Hai tên còn lại chưa kịp cứu bạn thì bị đám còn lại ấn xuống đấm đá.
Không ngờ đối phương cũng gọi người rồi, từ trong đại sảnh xông ra bảy tám nam tử, đã một thời gian rồi không đánh nhau tập thể, đám anh em hưng phấn rút còng tay làm vũ khí, lấy thắt lưng, đấu lưng kết đội, tên nào xông lên không đá vào háng thì cũng ăn thắt lưng, chớp mắt thương tích quá nửa, thế trận thay đổi thành đám anh em truy đuổi địch.
Lại thêm bốn năm nam tử nữa từ xa chạy tới, một người đang bị đánh hô: “ Giản Phàm, Sĩ Thanh, cứu tôi với.”
Giản Phàm? Cái tên này khá đặc biệt nên Dư Tội nhớ ngay, quay đầu nhìn quả nhiên thấy nam nhân cao trên 1m 8, mặt xẹo cực kỳ đáng sợ chạy tới, đằng sáu có ba bốn người nữa, đáng chú ý nhất là tên béo đồ sộ không kém Thử Tiêu.
Gặp đối thủ rồi, người tên Giản Phàm đó vóc dáng cao lớn mà đánh nhau không đàng hoàng, ra tay bẩn hơn cả lưu manh đầu đường xó chợ, toàn chiêu bẩn thỉu nhưng hiệu quả lắm, nhìn quen thế, là võ cảnh sát, không là võ bẩn. Má nó chứ, đừng nói thằng cha này cũng từng là cảnh sát đấy nhé.
Dư Tội vừa đánh vừa nhìn tình hình, tác chiến trên đất địch mà phải cẩn thận chứ, bọn họ đang dần bị áp đảo. Nhìn Gấu Chó bị Giản Phàm vật uỳnh xuống đất, Dư Tội ê răng dùm. Còn cả cái tên béo ục ịch vậy mà không vừa, húc người ta như bò tót, không ai cản nổi.
Uỳnh! Oa, hai tên béo húc nhau, Thử Tiêu ngã lăn quay rồi.
Bốp! Ái dà, ở đâu ra thằng bé bảy tám đuổi cầm cái muôi nấu ăn to, chuyên đập đám anh em bị đánh ngã, Thử Tiêu bị một phát vào bụng đau gập người, phen này Tiêu ca nhục rồi, bị cả trẻ con bắt nạt.
Bỏ mẹ rồi, phe mình quả này thiệt to rồi, Dư Tội vừa đánh vừa đảo mắt kiếm đường thoát thân, Giản Phàm thấy y rồi, thằng cha đó đang hăm hở xông tới còn cười gằn, thằng cha chắc nhớ vụ ở sàn nhảy định báo thù mình đây mà.
Móa nó phải chơi rồi, Dư Tội thủ thế đợi Giản Phàm.
Gấu Chó thế mà chưa gục hẳn, từ phía bên cạnh lao tới ôm lưng Giản Phàm, cả hai ngã lăn quay.
Người lớn không sợ, sợ cái thằng nhóc kia kìa, bé tí mà khỏe khiếp, may mà có nữ nhân cao ráo chạy ra bé đứa bé lên, nó còn mím môi mím lợi bồi thêm cú nữa vào mặt Thử Tiêu, nữ nhân đó giật cái muôi: “ Giản Đơn, dừng lại, ai dạy con thế hả?”
Thằng bé bị tước vũ khí có vẻ ấm ức nữa, chỉ tay, cha với chú nó đang đánh người tưng bừng.
“ Giản Phàm, anh mấy tuổi rồi còn đi đánh nhau với người ta?”
Nữ nhân đó tay bế con, xông vào hỗn chiến, úi dời vật Gấu Chó một phát ngã dập lưng luôn, một đòn cực tiêu chuẩn, không nghi ngờ gì nữa, đây là võ cảnh sát.
Hỏng rồi, bảo sao đám kia không coi cảnh sát ra gì, trong nhận thức của Dư Tội, những người bỏ cảnh sát mà đi đều không vừa.
May quá nữ nhân đó tay kéo thằng bé, tay véo tai Giản Phàm kéo đi, mắng luôn mồm.
Giản Phàm, Giản Đơn? Là cha con … Dư Tội kéo Hùng Kiếm Phi bị máu nóng bốc lên đầu đang tính báo thù, tình hình không tốt, chuồn cho mau, thằng béo bên kia đang hô hào gọi người. Dư Tội huýt sáo một tiếng.
“Được rồi ... Được rồi ... Mau chuồn thôi ...”
An Gia Lộ cầm đầu mấy cô gái mượn ưu thế mỹ nữ giải cứu mấy anh em bị đối phương bao vây, xe tức tốc lên đường, đợi công an địa phương tới nơi vừa vặn chặn được Thiệu Vạn Qua và Lý Kiệt. Không ngờ là đánh bạn của anh vợ Trương Mãnh, cả ông chủ Lệ Phong cha Lệ Giai Viện cũng dở khóc dở cười.
Thiệu Vạn Qua xin lỗi mãi, may mà ông anh vợ này cũng biết ý, xin lỗi, vỗ về đám bạn, Thiệu Vạn Qua nổi trận lôi đình, hứa về rồi thế nào cũng xử lý mấy thằng nhãi kia.
Hôn lễ náo nhiệt tới đó kết thúc, màn ẩu đả lọt vào mắt Lật Nhã Phương, cô thấy Dư Tội trà trộn đám đông, giật khuỷu người này, dậm chân người kia, đẩy lưng người khác, không đối đầu trực diện với ai, mắt thì lấm lét nhìn quanh như trộm, làm cô cười suốt.
May quá, đánh thắng rồi, không ngờ mình lại rất vui, hôm qua uống quá nhiều, trên đường về hai cô bạn lờ đờ cứ hỏi vì sao Lật Nhã Phương tinh thần sảng khoái vui vẻ như thế, cô nói mình uống kẻ, đỏ mặt dấu đi bí mật kia.
Đúng, đó là bí mật, nói ra chẳng ai tin.