Ợ, Dư Tội lờ đờ mở mắt ra, toàn thân mồ hôi, từ trong mơ về tới hiện thực, trong mông lung nhìn thấy trời đã sáng, rồi rất lâu sau mới nhớ đây là thành phố huyện Ô Long, tham gia hôn lễ của Trương Mãnh, sau đó uống say ....
Nhưng mà cảm giác rất chân thực, vú An Gia Lộ trơn như lụa vậy, nho nhỏ vừa một bàn tay, mềm mềm là, sờ cực kỳ thích, bóp tới tim như dập dờn theo.
Sao quay về hiện thực rồi mà cảm giác vẫn rõ ràng như thế nhỉ, tay y bóp bóp, quả đúng là rất trơn, rất mềm, đây là hàng thật ... Toát mồ hôi, Dư Tội rùng mình nhìn thấy có cô gái nằm quay lưng về phía y, y đang bóp vú người ta.
Bỏ, bỏ mẹ rồi ... Dư Tội rụt tay như chớp, ngồi bật dậy, đây rõ ràng không phải phòng mình, phòng mình nhỏ hơn nhiều, không có cái giường lớn như thế, mà manh mối rõ ràng nhất .... Phòng y không có nữ nhân.
Khoan, có lẽ mình uống nhiều nên gọi phục vụ đặc biệt.
Dư Tội cẩn thận sờ giường, ướt ướt, vỗ trán bồm bộp, làm rồi, làm rồi ... Cô gái tựa hồ bị y đánh thức, cũng lờ đờ thức dậy, sợ áo ngực xộc xệch, quần bị kéo xuống quá nửa, khi phát hiện ra bên cạnh có nam nhân thì chết điếng.
Hai người cùng líu lưỡi.
“ Là anh.”
“ Là cô.”
Chát, cô gái vung tay tát một cái, lửa giận bùng lên: “ Lưu manh.”
Thế này là sao, không có duyên tới mức đó chứ, sao mà đi ngủ cũng gặp cô ấy. Tư duy Dư Tội đoản mạch, là Lật Nhã Phương, đêm qua bắn nhiều như thế, lại không có bcs, bắn hết vào cô gái này rồi.
“ Sao anh vào phòng tôi?” Lật Nhã Phương ra sức vỗ trán nhớ lại, cô chỉ nhớ mình về phòng, không nhớ có người vào:
“ Tôi ở phòng tôi mà, tôi cũng không biết sao cô lại tới.” Dương Tội nghĩ chuyện gấp hiện nay là thoát thân đã:
Lật Nhã Phương vung tay tát chát cái nữa:” Đồ khốn, anh nhìn cho rõ, đây là phòng 18.”
Hỏng, phòng 18, không phải tầng 18, chẳng lẽ là mình nhầm, Lật Nhã Phương nhìn thấy áo ngực màu trắng tuột xuống, tức điên vung tay tát cái nữa:” Chuyện hay ho của anh đấy ... Tôi tố cáo anh tội cưỡng bức ...”
Dư Tội hoảng loạn, sao cứ gặp nhau lại kiện với cáo thế này: “ Này, này, đừng tố cáo ... Tôi thực sự uống say, không biết gì ...”
“ Anh đợi ngồi tù đi, lưu manh, khốn kiếp ...” Lật Nhã Phương tỉnh hẳn rồi, giờ mới có ý thức thân thể, nhìn ngực có dấu tay đỏ rực, kéo chăn che, tìm di động, bấm 110, mắt nhìn Dư Tội chằm chằm:
Dư Tội cúi gằm mặt, không nói không rằng, liên tục đấm đầu, quần áo vẫn mặc trên người, tay đặt trên nút gọi mà không sao gọi được.
Chỉ cần nghĩ một chút cũng biết, cả hai đều say làm chuyện hồ đồ.
“ Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa ... Anh vào tù mà ăn năn đi.” Lật Nhã Phương nghiến chặt răng, cô muốn thấy Dư Tội cầu xin, khóc lóc xin lỗi, nói vài câu an ủi, nhưng mà không, vung tay tát đánh chát: “ Đồ chết tiệt, anh định quịt đấy à, tưởng tôi không dám tố cáo anh à?”
Vừa dứt lời bị cướp lấy di động, tắt máy, Dư Tội quay sang nhìn Lật Nhã Phương, nhìn chằm chằm.
Đột nhiên Lật Nhã Phương cảm giác nguy hiểm, đôi mắt kia từ hoảng sợ dần dần nhen lên ngọn lửa, cô sợ hãi, đối diện cơ thể nam giới săn chắc mạnh mẽ kia, người run lên, cô muốn lùi lại, nhưng không có chỗ mà lùi.
Á, cô hét lên, chẳng có sức phản kháng nào bị Dư Tội đè xuống, khẩn trương sợ hãi nhìn Dư Tội, dưới hơi thở nóng rẫy mùi tình dục của nam giới, ý nghĩ phản kháng cũng yếu ớt.
“ Đồ khốn kiếp này, tôi phải tố cáo anh ...” Lật Nhã Phương bị cánh tay không lớn nhưng cực khỏe của Dư Tội kẹp lấy, hai tay không cử động được chút nào, cô vùng vẫy, né tránh, thừa lúc Dư Tội không chú ý, cắn vai y một cái.
Á ... Dư Tội bị đau kêu lên.
Á ... Lật Nhã Phương rên một tiếng thống khổ, chẳng có chút dạo đầu nào đã bị tiến vào, đau rát khiến toàn thân cô co giật, phẫn nộ vỗ lưng Dư Tội, hai cặp chân trắng muốt đạp như lên cơn động kinh.
Dư Tội như mãnh hổ rời núi, dục vọng áp ức rất lâu lúc này bất chấp tất cả phát tiết ra, mỹ nữ phía dưới quằn quại thống khổ, khuất nhục rên rỉ càng kích thích tâm tư tăm tối của y, dồn sức tiến thật sâu vào cơ thể cô ...
A .. Ư ... Cơn đau lan toàn thân Lật Nhã Phương, mỗi lần cô có ý đồ phản kháng là bị đáp lại bằng cú dập dữ dội, thô bạo, cơn đau tới như núi đổ, đi như gió nhẹ, đau đớn qua đi cô tựa hồ như khao khát loại cảm giác bị trà đạp, dày vò, chinh phục, sự nhục nhã mang lại khoái cảm làm cô mê muội rên rỉ, dần dần vô thức nghênh đón Dư Tội, tìm kiếm khoái cảm lớn hơn.
A ... A ... Dư Tội nhìn Lật Nhã Phương rên siết mất kiểm soát, đồi ngực không lớn nhưng rất đẹp mắt đang liên tục nảy lên nảy xuống, huyết mạch y căng phồng, cúi xuống hôn, lần này không bị cắn, trái lại bị tay ngọc quấn lấy như rắn nước, môi hé ra cho y tiến vào trận địa thứ hai.
Đôi chân đạp liên hồi biến thành vòi bạch tuộc quấn chặt lấy lưng Dư Tội, tiếng rên đau đớn chẳng biết từ khi nào thành tiếng kêu cao vút. Trong cơn cuồng phong bảo vũ, Lật Nhã Phương sung sướng như mỗi lỗ chân lông đều cảm thụ được, thoải mái tới bủn rủn cả người, cô ôm chặt tấm thân rắn chắc, ngoạn Dư Tội một cái.
Dư Tội bị cắn đau mà chẳng thấy đau, tần suất công kích lại tăng thêm mấy lần, Lật Nhã Phương rướn cổ, phát ra từng tiếng rên phụ họa từng cú va đập, cô càng lúc càng khao khát liên tục thúc giục Dư Tội nhanh hơn, khi một khoái cảm mạnh mẽ ập tới làm cô như muốn lịm đi trong sung sướng, ôm chặt lấy Dư Tội không muốn cảm giác đó trôi đi.
Rất chậm, trong hơi thở nặng nề nóng hổi, mỗi chi tiết điên cuồng đều như mới.
Lật Nhã Phương mồ hôi đầm đìa, từ từ buông cổ Dư Tội ra, Dư Tôi chống người thở, ký ức đêm qua đã rõ ràng vô cùng, hình ảnh Lâm Vũ Tịnh, An Gia Lộ bị thay bằng cô gái trước mắt, nhìn Lật Nhã Phương thở không thôi, khoái cảm chinh phục mạnh mẽ như vậy, chẳng trách có thứ tội phạm cưỡng bức.
“ Tôi, tôi sẽ tố cáo anh.”
“ Ai thèm bận tâm.” Dư Tội cúi cuống há miệng ngoạm mạnh ngực non mềm như chim câu, day nhẹ núm vú làm Lật Nhã Phương thét lên, liếm mép: “ Thích như thế này, ngồi tù cũng đáng.”
Lật Nhã Phương đẩy Dư Tội ra, có chút xấu hổ vị biểu hiện vừa rồi của mình, ôm quần áo chạy vào nhà vệ sinh, nước ấm rào rào nhìn trong gương thấy thân thể không cường tráng nhưng từng múi cơ hiện lên rõ ràng, tràn ngập sức mạnh, cô mong thời gian đảo ngược, khoái cảm tới lần nữa.
Dư Tội đi vào ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lật Nhã Phương, món chớn hôn cổ cô:” Cô tố cáo đi, tôi sẽ nhận tội, không chối.”
“ Tưởng tôi không dám chắc.” Lật Nhã Phương trả tay tát một cái, đẩy y ra ngoài, ném cho cái khăn tắm đóng cửa lại:” Anh đợi đấy.”
A, giọng nói sao cám dỗ như vậy.
Dư Tội không chút sợ hãi, tắm tới trắng trẻo thế này rồi, còn tố cáo cái khỉ gì nữa, nhìn mỹ nhân lờ mờ trong phòng tắm, vui vẻ châm điếu thuốc, sau đó lại thấy áy náy, tự nhiên hồ đồ chơi người ta miễn phí cả đêm, giờ làm sao? Đây không phải là chuyện có thể giải quyết bằng tiền.
Cô ấy sẽ không bắt mình chịu trách nhiệm chứ? Như thế tựa hồ không tệ, trực tiếp vào hàng ngũ thổ hào ăn cơm nhão rồi giống Trương Mãnh.
Chắc là không đâu, cảm giác áy náy dần biến mất, dần an tâm, mọi người đều thỏa mãn mà.