Tiệc bắt đầu vào lúc 5 giờ chiều, đám bạn học trường cảnh sát ngồi 3 bàn, nhóm Giải Băng lại ngồi cách khá xa, chia làm hai trận doanh rõ rệt, không nói cái khác, nhân số thì bên kia bị áp đảo. Thiệu Vạn Qua và chỉ đạo viên đến hơi muộn được hai nhà mời tới bàn phụ huynh, chơi đùa bao lâu như thế, mọi người đói rồi, tiết mục trên sân khấu vẫn tiến hành, ở dưới ăn gió cuốn mây tàn.
Ái chà đãi khách bằng Ngũ Lương Dịch, bọn ma men chép miệng mang cốc lớn ra, chưa rót được một vòng đã hết chai.
Thuốc lá là Trung Hoa mềm, Trịnh Trung Lượng ở quê lên chạy đi phát một vòng, phần thừa đút túi, bị Lý Nhị Đông phát hiện, mắng cho mất thể diện, cướp lấy ... Đút túi mình, quay sang thì phát hiện Thử Tiêu sang bàn nữ sinh ân cần hỏi han một hồi, tiện tay lấy bao thuốc lá nguyên xi, cả hai ngã ngửa.
Đôi tân nhân đi mời rượu từng bàn, tới bàn nữ sinh bị giữ lại, nhất định yêu cầu thể hiện kỹ thuật hôn, bên kia thấy chưa đủ náo nhiệt, Tôn Nghệ, Ngô Quang Vũ, Đậu Hiểu Ba chạy sang, Ngô Quang Vũ ôm lấy Trương Mãnh, đau đớn vô kể:” Mãnh ca, anh là chân ái của em, sao anh lại gả cho người ta.”
Tôn Nghệ cũng thổ lộ:” Nhớ năm xưa chúng ta ngủ chung giường, sao anh thay lòng đổi dạ.”
Rồi chu môi làm động tác hôn.
Rắc, Đậu Hiểu Ba chụp lại, tuyên bố:” Đây là minh chứng cho ái tình bất diệt của mọi người.”
Khách khứa cười phun rượu, tới bàn đám sâu hại thì càng thủ đoạn không hết, không khí sôi động cực điểm.
Trương Mãnh mời rượu tới Hùng Kiếm Phi thì không biết phải nói làm sao, Hùng Kiếm Phi đứng dậy ôm cả tân lang và tân nương mỗi người một cái, bị mọi người mắng vô sỉ không biết câu vợ bạn chớ đụng vào à, hắn giơ cốc rượu lên hô: “ Hôm nay là ngày vui, uống nào.”
Uống, không còn như năm xưa, uống chút rượu phải lén lén lút lút trốn trong phòng còn nơm nớp lo bị kiểm tra, nữa rồi, cũng không phải như lúc ra quán, vừa ăn uống vừa nhìn túi xem có đủ thanh toán không. Hôm nay là ngày vui của anh em, tất cả mọi chuyện gạt sang hết, uống sảng khoái.
Uống, khách khứa chú ý tới cái bàn đó, thầm tặc lưỡi, uống hết cả thùng rượu mà chưa ai ngã, sau cả Thiệu Vạn Qua gia nhập, cuộc sống hình cảnh rất áp lực, ngoài rượu ra chẳng còn đường nào phát triết tốt hơn, vài bát lớn, ai cũng thành anh em.
Gục trước tiên là Hùng Kiếm Phi vốn có tửu lượng không tệ, bị khiêng đi, tiếp đó là Vương Lâm sợ hết hồn mà chạy, Trịnh Trung Lượng, Đổng Thiều Quân tửu lượng không ra sao cũng đầu hàng, làm gì có chuyện, người rút lùi đều bất tỉnh nhân sự.
Thiệu Vạn Qua đếm đi đếm lại không rõ bao người, cười ha hả tuyên bố:” Còn chưa gục là giỏi đấy, nhưng chả phải loại tốt lành gì, Dư Tôi đâu rồi, ai là Dư Tội ... À đây, tôi xin tổng đội mấy lần cho cậu tới đại đội hai giúp, thằng chó, còn lên mặt không chịu tới.”
“ Đội trưởng Thiệu, trách tôi sao được, anh hỏi xem ở đây có ai tự quyết được.” Dư Tội lảo đảo:” Anh là đội trưởng phải uống hơn một người một cốc.”
“ Được, hôm nay vui, uống thoải mái đi, khủng bố tới cũng mặc xác.” Thiệu Vạn Qua hôm nay hứng thú uống rất cao, xem ra trong lòng có tâm sự:
“ Mau, mời đội trưởng Thiệu ....” Dư Tội nháy mắt, đám bạn xấu không khách khí nữa, ào ào tới mời rượu, từng chai, từng chai vơi trông thấy, kết quả là Lý Nhị Đông không chịu nổi, ngả thẳng vào lòng Thiệu Vạn Qua:
“ Ha ha ha, thằng nhãi, phải luyện thêm chục năm nữa ... Kéo đi ...” Thiệu Vạn Qua uống hứng khởi, phất tay một cái, Chu Văn Quyên và Đổng Thiều Quân chưa uống mấy đảm nhận vai trò phục vụ, dìu nạn nhân đi:
Hôm nay thực sự chứng kiến mãnh tướng trong tửu giới rồi, đám còn lại không phục cũng lần lượt được dìu về phòng, kiên trì tới cuối chỉ còn ba người, Thử Tiêu ngạc nhiên nhìn quanh không còn ai, thấy Thiệu Vạn Qua mở chai nữa thì sợ hãi:” Đội, đội trưởng Thiệu, anh, anh mới thự sự là súc sinh ...”
“ Thằng nhãi trước kia bỏ trốn khỏi đội hai ... Hôm nay đừng hòng ...” Thiệu Vạn Qua rót một bát đẩy tới trước mặt Thử Tiêu:
Thử Tiêu cầm bát lên, chưa uống đã ợ một cái rõ to, chui xuống gần bàn, thế là nhận thua rồi, đây là hành vi nhục nhã nhất, không ai tìm anh ép uống nữa.
Còn lại tên cuối cùng, Thiệu Vạn Qua chỉ mặt:” Cậu thua rồi.”
“ Tôi đã ngã đâu ...” Dư Tội cãi:
“ Từ lúc bắt đầu là cậu đã thua rồi, tưởng tôi không nhìn ra cậu giở trò chắc? Không có lòng tin, cậu không bao giờ thắng được.” Thiệu Vạn Qua bỏ bát rượu xuống, đứng thẳng lưng, đi như đi dều, rời khỏi phòng:
Người vừa đi, Dư Tội vội vàng rút khăn giấy thắt đầy người ra, con bà nó, nhiều thế này mà không hạ nổi hắn, vội vàng xách quần vào nhà vệ sinh, cho dù chơi ăn gian cũng uống tới choáng váng rồi, rửa mặt xong ra ngoài, gió thổi qua, hoa mắt đi, nhìn không ra phương hướng nữa.
“ Thưa anh, anh ở phòng nào?” Phục vụ viên chu đáo đợi sẵn, tới đỡ:
Dư Tội lơ mơ làng mang móc thẻ phòng, không biết rơi đâu mất rồi:” Phòng 18, ọe ...”
Phục vụ vội vàng nhảy tránh, Dư Tội lại quay về phòng vệ sinh nôn ọe lúc nữa mới đỡ một chút, phục vụ viên đã gọi thêm bảo an, cùng dìu Dư Tội lên lầu.
Tinh, Chu Văn Quyên và Đổng Thiều Quân tới nhà ăn thì không còn ai nữa rồi.
Lúc này đã là 9 giờ, hôm nay khách sạn được bao hết, người say rất nhiều, phục vụ viên, quét dọn nhặt được vô số di động, thẻ phòng, ví tiền, giấy tờ, một số đi loanh quanh không tìm ra phòng, một số bạ đâu nằm đấy, có người mặc mỗi quần sịp chạy lung tung. Cả khách sạn như ra trận, kíp trưởng gọi bộ đàm thông báo nhân viên các tầng trông coi kỹ, đừng để khách chạy ra ngoài.
Bảo an dìu Dư Tội tới phòng 18, phục vụ viên quẹt thẻ, vỗ vỗ má:” Anh ơi, tới nơi rồi, về ngủ thôi.”
“ Ừ, cám cám ơn ...” Dư Tội cờ mở mắt ra, ợ một cái lảo đảo đi vào, lần mò tới phòng vệ sinh, móc họng ọe ọe một hồi kinh hồn táng đởm, sau đó bò cả tứ chi, lên giường ngủ:
Lại lúc nữa, tít tít, cửa mở ra, lại một người nữa cũng có động tác y hệt, ôm nhà xí nôn ọe hồi lâu, leo lên giường ngủ ngon lành.
Dư Tội mơ, mơ một giấc mơ dài ...
Mơ thấy mình đang ở hôn lễ, đối diện là tân nương váy trắng muốt, cười ngốc ngếch muốn tới dắt tân nương, là Lâm Vũ Tịnh ... Nắm tay rồi mới phát hiện là An Gia Lộ, An Gia Lộ thẹn thùng cúi đầu để y đeo nhẫn vào tay.
Không đúng, không đúng ... Nhầm rồi, nhầm rồi, chị Lâm của mình đâu, Dư Tội ra sức gọi chị Lâm, An Gia Lô tức giận bỏ đi, y lại cuống lên đuổi theo, chạy ra vườn hoa bao la, tìm thấy An Gia Lộ như con bướm trắng bay múa, y chạy tới ôm vào lòng, bộ dạng vừa thẹn thùng vừa tức giận ấy thật mê người, không kìm được hôn tới.
Sao lại chống cự, An Gia Lộ chống cự, không cho y hôn, rất quyết liệt, khi y quay đầu phát hiện Lâm Vũ Tịnh đứng sau lưng họ từ bao giờ cũng mặc áo cưới, Dư Tội vừa mừng vừa sợ, lại chạy tới giải thích, vì sao chị đi mãi không về, vì sao không có chút tin tức gì, em đợi chị thật khổ ... Lâm Vũ Tịnh đưa tay lau nước mắt cho y, nói tha thứ cho y. Dư Tội bế cô xoa mấy vòng, sau đó lấy làm lạ hỏi, vì sao cô mặc áo cưới?
Thế là An Gia Lộ như con hươu nhỏ đứng bên Lâm Vũ Tịnh, mắng y là đồ ngốc, bọn họ cùng gả cho y, tất nhiên là mặc áo cưới.
Dư Tội cười không khép miệng lại được, mỗi tay ôm một người, y nhận ra mình khỏe vô cùng, ôm hai mỹ nữ chạy về nhà, hưng phấn nói với cha: Cha, còn mang về hai cô vợ.
Cha cũng cười rách miệng, khen con trai tài giỏi.
Vì thế ở quê tổ chức lễ cưới lớn không kém gì của thổ hào, Dư Tội uống, uống mãi, uống trong hạnh phúc, được hai tân nương dìu vào động phòng ...