Cuộc họp trực tuyến về công tác an toàn hai kỳ Tết được diễn ra.
Trên màn hình các lãnh đạo sở công an tỉnh luân phiên phát biểu, Dư Tội và Thử Tiêu giữ truyền thống tốt đẹp khi đi học, ăn cơm xông về phía trước, đi họp lùi ra sau, hai người chui vào góc ngủ gà ngủ gật. Thời gian qua bọn họ vô cùng bận rộn, đi làm gọi điện, tan ca bận liên lạc, Thử Tiêu cũng nhảy vào kinh doanh lương thực, tuy kiếm không nhiều, nhưng là kiếm tiền đàng hoàng, yên cái tâm.
Chỉ là mệt tới đặt lưng xuống là ngủ, giữa cuộc họp là bắt đầu ngáy, ban đầu như muỗi kêu, sau đó như ếch kêu, từng tràng từng tràng dài. Dư Tội giật mình thức dậy phát hiện rất nhiều đồng nghiệp nhìn hai bọn họ cười, quay sang thì Thử Tiêu ngoẹo đầu sang bên, nước dãi chảy dài.
Có kinh nghiệm đối phó với chuyện này rồi, không thể làm hắn giật mình, nếu không loạn ngay, Dư Tội đưa tay bóp miệng bóp mũi. Thử Tiêu chớp mắt tỉnh lại, ú ớ mấy tiếng, thấy cảnh tượng trước mắt, vội vàng ngồi dậy, quệt nước dãi, mắt nhìn thẳng phía trước, chả ai nhìn ra một giây trước hắn ngủ gật.
Lý Mân nhân lúc người khác không chủ ý, lén lút ra sau, ngồi bên cạnh hai người: “ Tiêu này, chị nghe nói bên trên muốn đề bạt cậu đấy.”
“ Em á, thật không?” Thử Tiêu tỉnh ngay tức thì:
“ Không chỉ cậu, còn cả Dư Tội nữa.”
“ Đề bạt cậu ta? Tổ chức mù mắt à, em không thèm chung hàng ngũ với loại này.” Thử Tiêu la oai oái:
“ Thế à, tiền của anh không cần trả nữa rồi.” Dư Tội cười gằn:
“ Cậu dám à, tôi tiếp thị cho cậu 1230 bao gạo, thiếu một xu thì đừng hòng ăn Tết.” Thử Tiêu nghiêm túc nói, dù anh em ruột thì tiền bạc cũng phải rõ ràng, đùa cái gì thì đùa, bên cạnh chữ tiền chưa bao giờ có chữ đùa:
“ Xem hai cậu kìa, tổ chức đúng là mù cả hai mắt.” Lý Mân tức giận định đi, Thử Tiêu vội kéo Chị Béo lại hỏi chuyện, cô cũng chỉ nghe nói, trưa nay ăn cơm nghe loáng thoáng muốn đưa tầng quản lý và tổ chi viện xuống dưới, xuống dưới không ai ý kiến, nhưng xuống không đề bạt thì liền có ý kiến:
“ Tưởng gì, Tết thiếu lực lượng, người ta không cho chúng ta nhàn đâu.” Dư Tội không nhiệt tình, y bị phái xuống cơ sở rồi thừa hiểu:
“ Xong rồi, không có được cái Tết tử tế rồi ...” Thử Tiêu ỉu xìu:
Tan họp Sử Thanh Hoài gọi mấy người họ ở lại, tuôn một trạng công tác tư tưởng vô nghĩa, đại khái là gần Tết tình thế trị an ngặt ngoèo, chúng ta là tổ chi viện không thể khoanh tay ngồi nhìn.
Tiếp đó nói ra an bài, hai người Lý Mân, Tào Á Kiệt đã có nơi chốn, người như họ đi đâu chẳng là cục vàng, Du Phong thuần tính nhất, ở lại tổng đội, Trương Vi Vi thì theo Lý Mân học tập, chỉ còn Dư Tội, Thử Tiêu và Thẩm Trạch.
“ Ba người đợi một chút, tổng đội có một nhiệm vụ, chính ủy Vạn và tổng đội trưởng đích thân tuyên bố.”
Tổng đội trưởng là Lão Hứa, đáng lẽ vị trí này phải tách bạch cơ, nhưng từ lúc Lão Hứa từ vị trí này đi lên xử trưởng tổng bộ thì chẳng ai nhắc tới vị trí này nữa, dù sao với sức ảnh hưởng của Lão Hứa, đều do ông ta quản lý cả thôi mà. Tổng đội trưởng này không béo bở vậy đâu, thường bị coi là chức cu li cho lãnh đạo vẫn ở tuyến đầu, leo lên được vị trí đó ai chịu vất vả, thà nhảy thẳng lên giai tầng lãnh đạo còn hơn.
Xem ra chuyện đề bạt không phải là đồn thổi rồi, thời gian chờ đợi không lâu, tố chất tâm lý của Dư Tội và Thử Tiêu rất tốt, thực tập sinh Thẩm Trạch đứng ngồi không yên, lên được tổng đội đâu dễ dàng gì, giờ đuổi xuống cơ sở, có khi cắm rễ ở đó, hâm mộ nhìn Trương Vi Vi.
Nghe thấy tiếng bước chân, tổ phó Dư hô:” Đứng lên.”
Đi vào là Hứa Bình Thu đã lâu ngày không gặp cùng chính ủy Vạn, nhín lão già đó vào đã gật gù liên tục nói không tệ, bộ dạng hòa nhã, Dư Tội quá quen tác phong hành sự của ông ta, lập tức đề cao cảnh giác.
“ Các đồng chí, về tính thiết yếu thì tin rằng phó chính ủy Sử đã nói rồi, tôi tin mọi người đều hiểu, cây ngàn năm phải ăn rễ sâu, cơ sở phải làm tốt, như thế tương lai mới thành cây cổ thụ được.” Hứa Bình Thu nói xong, chính ủy Vạn đưa văn kiện, ông chuẩn bị đọc, liếc Dư Tội thấy y như con thú đang xù lông cảnh giác, đặt văn kiện xuống:” Tiểu Dư, trước khi văn kiện này chính thức công bố, tôi có thể nói luôn, chuẩn bị đưa cậu xuống làm đội trưởng hình sự, dẫn dắt một đại đội, thời gian không lâu, nếu có vụ án đột phát, có thể gọi toàn bộ mọi người về, cậu muốn đi không?”
Biết ngay, lại thả cái hộp pandora làm người ta hiếu kỳ, động lòng mà không biết kết quả ra sao, nhưng mà đội trưởng hình cảnh, Dư Tội run khẽ, thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi trâu, đứng thẳng hô:” Muốn.”
“ Làm đội trưởng có lợi lắm, nghỉ việc chả phải xin phép ai, chả ai dám nói gì ...”Hứa Bình Thu nói một câu làm mọi người cười rộ, Dư Tội hơi chút xấu hổ, ông lại hỏi: “ Đức Tiêu, cậu cũng xuống đội hình cảnh làm chỉ đạo viên , thế nào?”
“ Ái dà, chú, cháu cám ơn chú.” Thử Tiêu kích động gập người 90 độ, lại gây ra tràng cười nữa.
“ Đừng khách khí, nhưng mà đừng phạm sai lầm đấy, nếu không là không về được đâu, Dư Tội cũng thế, các cậu đều là lãnh đạo, tự chịu trách nhiệm hành vi của mình, không ai đỡ cho các cậu nữa ... Thẩm Trạch phải không, tôi định cho cậu theo họ, cậu chọn lấy một sư phụ đi.” Hứa Bình Thu chuyển sang thực tập sinh:
Thế này thì khó quá, Thẩm Trạch bình thường ít tiếp xúc với hai người này, một tốt nghiệp đại học cảnh sát với hai người chả khác gì lưu manh, rõ ràng không cùng đường.
Hứa Bình Thu hỏi:” Tôi hỏi cậu, phương pháp thẩm vấn hữu hiệu nhất là gì?”
Thẩm Trạch ưỡn ngực đáp:” Chứng cứ xác thực, tra hỏi theo luật, lấy lý phục người.”
“ Sai.” Hứa Bình Thu phủ định một cách ngắn gọn:” Xuống cơ sở, tìm đáp án chính xác là coi như cậu tốt nghiệp, cậu có thể tùy chọn hai đội của họ, có điều sau Tết phải cho tôi đáp án chính xác, có vấn đề gì không?”
“ Báo cáo tổng đội trưởng, không ạ.”
“ Tốt, tiếp theo tôi tuyên bố, bổ nhiệm đồng chí Dư Tội thành đội trưởng đại đội hình sự Trang Tử Hà, bổ nhiệm đồng chí Nghiêm Đức Tiêu làm chỉ đạo viên đội hình cảnh mỏ sắt, hai đồng chí trên trước ngày 1 tháng 1 phải tới cương vị báo cáo, giải tán.
Hứa Bình Thu đọc xong đưa hai văn kiện đóng dấu đỏ cho hai người, chắp tay sau đít cùng hai vị chính phó chính ủy rời đi:
Cảnh sát xưa nay luôn trực tiếp như vậy đấy, chức vụ có thể ném cho anh rất nhanh, anh làm không tốt thì xuống càng nhanh, hai tân lãnh đạo cầm văn kiện dấu đỏ trong tay, cảm giác khó tin.
Thử Tiêu thì khỏi nói, chỉ muốn bay về khoe vợ, khu mỏ với hắn mà nói là chỗ quá ngon, Dư Tội thì xem văn kiện hồi lâu hỏi: “ Chị Béo, Trang Tử Hà ở đâu?”
“ Gần Thiên Long Sơn.” Lý Mân thương hại:
“ Fu-ck, biết ngay mà, chê mình ở đây sinh chuyện, lại đuổi mình xuống quê rồi.” Dư Tội nghiến răng trèo trẹo, đâu phải thăng chức mà là lại bị người ta chướng mắt đá đi.
“ Là ngoại ô thành phố, không phải là quê, so với Dương Đầu Nhai thì ăn đứt rồi, lại còn làm đội trưởng, không phải phó nữa, người anh em, chúc mừng, chúc mừng.” Thử Tiêu hớn hở ôm Dư Tội, Dư Tội đẩy hắn qua bên, Thử Tiêu hỏi Thẩm Trạch: “ Tiểu Thẩm, theo tôi đi, Trang Tử Hà là ngoại ô rồi.”
“ Thầy Nghiêm, vậy vừa rồi câu hỏi của tổng đội trưởng đáp án là gì?” Thẩm Trạch tò mò hỏi:
Thử Tiêu cười cứ như tổng đội trưởng, vỗ vai cảnh sát nhỏ:” Chuyện này à, không tự mình trải qua thì cậu không hiểu được đâu. Được rồi, theo tôi, ít ra có người quen nói chuyện.”
“ Vâng.” Thẩm Trạch miễn cương nghe lời.
Cảnh sát tụ tán vô thường, ngày hôm đó mọi người tụ tập ăn một bữa chia tay, sáng hôm sau Dư Tội dọn đồ cuốn xéo luôn, đầu tiên là tới chi đội lấy lệnh, do chi đội trưởng và chính ủy tháp tùng tới đơn vị mới.
Cuộc sống là như thế, tiếp tục hướng tới không cần biết gập ghềnh ra sao, không ai biết tiếp theo là trạm dừng hay là điểm kết. Dư Tội cũng không biết, đây không phải là lựa chọn của y, cũng chẳng thể do y lựa chọn, là một trong số ngàn vạn cảnh sát, chỉ có hai lựa chọn, một là lặng lẽ vô danh, vĩnh viễn bị nhấn chìm, hoặc là thảnh đợt sóng rực rỡ nhất, nhưng cuối cùng vẫn bị nhấn chìm.
HẾT Q5!