Chật hẹp, thấp bé, hôi hám, ngột ngạt, đánh dấu phòng thẩm vấn từ 1 tới 10, từ bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng quát, tiếng chửi, tiếng cầu xin, tiếng tra hỏi và tiếng pháo năm mới bên ngoài hòa trộn vào nhau, thi thoảng từ trong phòng đi ra là hình cảnh mắt đỏ ngầu, quát một tiếng nghi phạm đi theo, hoặc cúi đầu hoặc quật cường.
Cạch, phòng thẩm vấn số 10 mở ra, Thẩm Trạch cầm lời khai cùng với một cảnh sát trẻ khác xuất hiện, người dụi mắt, người ngáp dài, quát tháo nghi phạm, bọn họ vừa mai phục ở kho ba ngày, cuối cùng bắt được nghi phạm trộm sắt. Tổng cộng bảy tên, thẩm vấn cả đêm, xe ra xe vào, đang liên tục lần theo manh mối truy bắt cá lọt lưới.
Thẩm vấn không nhất định là đều có thu hoạch, Thẩm Trạch chính là một trong số đó.
Nghi phạm thuộc thế hệ 9x, vừa tròn 19 tuổi, khi đeo còng đi ra thì run lẩy bẩy, hai mắt đẫm nước, khi thẩm vấn ra sức cầu xin chú cảnh sát, cháu lần đầu theo đồng hương đi trộm đồ, cháu không dám nữa ... Dáng vẻ đó kết hợp với cơ thể còm nhom suy dinh dưỡng, mặt lại non choẹt, làm tim bằng sắt cũng động lòng trắc ẩn.
Huống hồ khi bắt giữ thằng nhóc này còn bị đánh cho thê thảm, giờ vẫn nhếch nhác, quần áo đứt cúc rách ống, mặt chỗ tím chỗ xước, Thẩm Trạch rất phản cảm với chuyện dùng bạo lực chấp pháp này, nhưng vì không có tiếng nói, hắn biết dù nói ra thì cũng chỉ làm trò cười cho người ta thôi, xuống cơ sở mới biết, bắt nghi phạm về chưa đánh một trận chưa gọi là thẩm vấn.
Rời hành lang liền nhìn thấy chỉ đạo viên Nghiêm vén rèm dày đi vào khu tạm giam.
“ Chỉ đạo viên.” Cảnh sát trẻ kính lễ, hắn là Hạ Thiếu Hoa, khi ở trường cảnh sát ở trên Thử Tiêu một khóa, giờ thành cấp dưới:
“ Đừng khách khí.” Thử Tiêu cười, quay sang Thẩm Trạch:” Cảm giác thế nào?”
“ Đồng hồ sinh học đảo lộn, không còn cảm giác giờ giấc nữa rồi ạ.” Thẩm Trạch xuống cơ sở, cảm giác rõ ràng nhất là cái gì cũng không bình thường, từ ăn, ngủ, đi làm, nói chuyện đều không bình thường:
“ Sẽ quen thôi.” Thử Tiêu là thứ dị loại, đúng vậy, trong mắt cảnh sát ở đây, vị chỉ đạo viên nhảy dù xuống này chỉ đi dát vàng lý lịch, không bao lâu sẽ đi. Đội trưởng Cao Nghĩa còn dặn mọi người chú ý, Tết rồi, đừng để xảy ra chuyện:
Đúng rồi, phải chú ý chút, Hạ Thiếu Hoa hô lên báo động:” Chỉ đạo viên tới thăm hỏi, mọi người dừng tay.”
Kỳ, bất kể là tiếng quát tháo hay tiếng vỗ bàn, la hét, toàn bộ biến mất, từ mỗi phòng đi ra hai cảnh sát chỉnh đốn trang phục, kính lễ với chỉ đạo viên vừa tới.
“ Ngại quá, mấy ngày qua tôi ở nhà bồi tiếp vợ, các vị vất vả rồi.” Hư vinh của Thử Tiêu thỏa mãn cực độ, vừa nói một câu khiêm tốn, không biết là cảnh sát nào hừ một tiếng, hỏng rồi Tiêu ca mặc trang phục năm mới vợ may cho, chiếc áo da phanh ngực lộ cái bụng bự, tóc chải bóng mượt, không khác gì đi chơi gái, ai chả ghét:
Thấy bầu không khí không tốt, Hạ Thiếu Hoa lúng túng hô:” Các anh em hoan nghênh chỉ đạo viên phát biểu vài câu.”
Bốp bốp, tiếng vỗ tay hai tiếng, chính là một mình Hạ Thiếu Hoa vỗ.
Á à, Tiêu ca nổi giận, biết tôi là ai không, đại án ở Quảng Châu, Thâm Quyến, tôi từng tham gia rồi nhé, cái độ hình sự bé tí lại coi lão tử là chim non à, không khách khí nữa:” Nói vài câu là cần thiết, các anh hiệu suất công tác quá thấp, rồi có một ngày tinh lực hữu hạn bị nghi phạm vô hạn vắt kiệt ... Hơn nữa thẩm vấn quá hạ cấp, quá lạc hậu.”
Vừa mắng vừa chửi làm đám hình cảnh tức xì khói muốn phác tác, đám anh em vất vả không kêu ca gì, mày là người ngoài mới tới, ở nhà ôm vợ chả làm chó gì, quát tháo cái rắm, nhìn một cái là biết đám chim non lần đầu xuống cơ sở. Người bên trên chỉ biết ăn cho béo trắng béo tròn, làm sao hiểu nỗ khổ người phía dưới.
Thử Tiêu cũng đang tìm thời cơ, một người sắp cãi lại, Thử Tiêu quát Thẩm Trạch:” Thẩm vấn được chưa?”
“ Chưa ạ, hắn lần đầu tham gia, chắc là tòng phạm.” Thẩm Trạch nơm nớp lo sợ, không phải sợ chỉ đạo viên Nghiêm, sợ hắn làm hỏng việc gây bất mãn trong đồn, lúc đó phiền to:
“ Người đâu?”
“ Kia ạ.”
Sau lưng Thử Tiêu trên ống sưởi, nghi phạm thấy Thử Tiêu uy phong như thế, vội cúi đầu xuống.
Mắt Thử Tiêu đảo qua, đó không phải ủy khuất, không phải hối hận, không phải sợ sệt ... Vậy là gì, là kiểu vợ người ta có thai rồi, rõ ràng là chột dạ.
“ Giải tới đây.” Thử Tiêu gọi hết hình cảnh tham gia thẩm vấn tới, bắt đầu lên mặt: “ Các anh là trụ cột của đội ngũ, nhưng tôi ở tổng đội ra, cũng không phải ăn cơm nhão, đừng vì tôi nói các anh hạ cấp mà có tâm lý phản kháng, xếp hàng tử tế, xem phương thức công tác của tổng đội đây.”
Đám hình cảnh có phục ai, tưởng bọn trộm cắp vặt thì có thể dùng tư tưởng chính sách cải tạo được, nằm mơ đi.
“ Nghiêm ... Đứng tấn, đúng, như thế đấy, hạ thấp xuống chút, nghiên cứu cho thấy người đứng tấn vững vàng là không nói dối ...” Thử Tiêu xoay lưng về phía đội hình cảnh, bắt đầu công tác: “ Tên gì?”
“ Mã Địch ạ.”
“ Tuổi?”
“ 19.”
“ Người ở đâu?”
“ An Huy ạ.”
“ Tới Đại Nguyên bao lâu rồi?”
“ 5 năm ạ.”
“ Làm gì?”
“ Làm ở công trường.”
Thử Tiêu kéo còng tay tới, tên này tuổi không nhiều, nhưng đốt ngón tay to, toàn nốt chai, kéo áo ra, sần sùi đen đúa, đúng thế, đây là người quanh năm làm việc nặng.
Một phút đã trôi qua, Thử Tiêu đi quanh hắn mấy vòng.
Hai phút trôi qua, Thử Tiêu vẫn nhìn, cứ như tang vật ở trên người nghi phạm.
Bốn phút đã trôi qua, người kia vẫn đứng vững vàng, Thử Tiêu hỏi:” Nói xem, hôm qua ăn trộm thế nào?”
“ Dạ, đồng hương của em gọi đi giúp tí việc, em đi theo, tám giờ hơn uống rượu tới 10 giờ, sau đó hắn dẫn đi ...”
Nghi phạm rụt rụt rè rè, đám hình cảnh chỉ thấy chỉ đạo viên giống đang lắng nghe đi sau lưng nghi phạm, bất thình lình tung cước đá một phát từ phía sau, nghi phạm nhảy cao ba thước, ôm lấy hạ thân, rơi xuống lăn tới hai mét, sau đó chỉ có hít vào không có thở ra, nửa phút sau mới kêu một tiếng.
Tiếng kêu như tận sâu trong cuống họng phát ra, nghe rợn người.
Cái đệch, thằng cha này tàn nhẫn quá, đám hình cảnh còn thấy đau thay.
“ Kéo lại đây.” Thử Tiêu quát một cái, Thẩm Trạch khiếp sợ đứng ngây ra, Hạ Thiếu Hoa kéo nghi phạm tới, thằng đó đau không đứng nổi nữa nhìn Thử Tiêu đầy oán hận, Thử Tiêu ngơ ngác hỏi:” Ai đá người ta, để người ta muốn khai cũng không biết tìm ai, anh phải không, vậy là mấy người các anh rồi, cứng đầu không chịu nhận à?”
Đâu ra thứ chỉ đạo viên đê tiện thế này, đám hình cảnh á khẩu, nghi phạm khóc không ra nước mắt.
Thử Tiêu chẳng có chút thương xót nào, nâng cằm nghi phạm lên: “ Nhãi con, mày đừng giả vờ với tao, nếu là loại vai không vác nổi, tay không cầm nổi thì tao tin mày rồi, nhưng mà đứng tấn tới 5 phút mà không run, đại bộ phận người thường không làm nổi, mày không phải thứ trộm cướp lâu năm thì móc mắt tao ... Đứng thẳng, xuống tấn ... Không sợ mày cứng đầu, cảnh sát bọn tao có tuyệt chiêu, cú vừa rồi đá giữa trym và lỗ đít của mày, nhẹ thị đau tới tim, mạnh thì liệt dương luôn ... Sẵn sàng đi, mày hoặc là khai, hoặc là đứng cho tao luyện tuyệt chiêu.”
Nghi phạm trán toát mồ hôi, có điều cắn răng không khai.
Thử Tiêu đi vòng ra sau lưng hắn, thịt lình hét lên:” Hây a.”
Nghi phạm ôm hạ bộ nhảy cẫng lên la hét, đám cảnh sát cười nghiêng ngả.