“ Đứng tấn không vững, lòng bất chính, mày đừng vờ.”Thử Tiêu khinh bỉ bới móc:
Nghi phạm bị dày vò, bản chất lộ ra, ánh mắt hung tợn tàn nhẫn như muốn giết người, lúc này làm gì còn vẻ đáng thương nữa, cả Thẩm Trạch cũng nhận ra, tên này chắc chắn là không phải phạm tội lần đầu .
“ Đứng thẳng lên.”
Nghi phạm đứng thẳng, Thử Tiêu ấn vai hắn xuống thành thế đứng tấn, ngoắc tay với đám hình cảnh: “ Lần lượt tới đá đi, chiếu theo lời tôi vừa dạy ấy, vị trí giữa trym và lỗ đít ấy, đá chuẩn vào, lệch chút là vỡ trứng nó đấy. Luyện tốt lát còn đá thằng khác.”
Đám hình cảnh lúc này đã hiểu phải phối hợp ra sao rồi, có người vừa dợm bước đi lên, nghi phạm lập tức ôm hạ bộ rên rỉ:” Đừng đá, đừng đá, tôi khai.”
Thử Tiêu ngăn hình cảnh đó lại, dí sát mặt vào thằng nhóc tội nghiệp:” Chỗ dấu tang vật ở đâu?”
Nghi phạm run run lùi lại:” Tôi không biết, do Lão Ngũ bán.”
“ Đi trộm mấy lần rồi?”
“ Dạ ...”
Nghi phạm vừa do dự một giây, Thử Tiêu quát:” Đá đi.”
“ Đừng đá đừng đá, nhiều lần rồi rồi ạ ... không nhớ nữa …”
Nghi phạm rối rít nói, cơn đau đó thực sự không chịu nổi, huống hồ nếu liệt dương thì sau này sống ý nghĩa gì nữa, chỉ trộm vài cái ống sắt thôi, không đáng đổi lấy hậu quả cả đợi không dựng lên được.
Thử Tiêu nhàn nhã phủi tay như làm chuyện nhỏ nhặt: “ Thẩm Trạch, đi đi, tiếp tục thẩm vấn, cậu phải sớm đề cao nghiệp vụ, nếu không sẽ không theo kịp bước tiến của mọi người, nghi phạm trọng yếu thế này mà bỏ qua à?”
Thẩm Trạch và Hạ Thiếu Hoa bẽ mặt, kéo nghi phạm thiếu chút nữa bỏ qua, quay về phòng thẩm vấn.
“ Mọi người ai vào việc nấy đi, có thời gian giao lưu sau.” Thử Tiêu phẩy tay, ưỡn cái bụng bự nghênh ngang rời đi, mọi người sớm đổi từ chống đối sang nụ cười lấy lòng, ai chẳng nhìn ra vị này thân mang tuyệt kỹ, còn là loại tàn nhẫn, không đùa được.
“ Cái đệch, chỉ đạo viên thật khốn nạn.” Có hình cảnh dở khóc dở cười bình luận, vậy mà đội trưởng bảo họ chú ý hành sử văn minh nữa chứ:
“ Đúng thế thật.” Mọi người gật đầu, nhưng mọi người thích thế, vậy mới hợp khẩu vị:
Lệnh là báo danh trước Tết Dương, nhưng mùng một mùng hai Tết Dương Lịch, Tiêu ca ở nhà ôm vợ, mùng ba mới chịu đi làm, ngày đầu tất nhiên là đi gặp đội trưởng, ngồi hai mươi phút, đi ra đã khoác vai nhau xưng anh gọi em rồi.
Đội hình cảnh khu mỏ có hơn 60 người, dù là vậy nhân thủ không đủ, chưa hết một ngày chỉ đạo viên mới đã nhớ hết mặt và tên những hình cảnh đã gặp, khi hết giờ vừa về tới nhà, úi da chỉ đạo viên gõ cửa cùng đội trưởng tới thăm hỏi tặng phúc lợi cho mọi người.
Chỉ một ngày, uy danh chỉ đạo viên tăng vọt.
Ngày hôm đó là ngày thứ ba Dư Tội đi làm, cả sáng ngây ra nhìn cái đống đổ nát đội trưởng trước để lại.
Hóa đơn tiền ăn, hóa đơn xăng dầu, đủ các loại chất đống, gần nhất đã 2 tháng, lâu nhất một năm, đó là chi tiêu của hình cảnh ra ngoài phá án, kim ngạch ít thì vài trăm, nhiều hơn hai nghìn, gộp mười mấy người lại, số tiền tới 5 vạn.
Đây không phải con số lớn nhưng làm khó Dư Tội hai ngày, sổ sách chẳng còn tiền, lại còn nợ hai cửa hiệu xăng ở Trang Tử Hà bốn nghìn, ông chủ nghe tin đội trưởng mới tới nhậm chức, ngày đầu tới đòi nợ, vẻ mặt khổ sở của ông ta làm Dư Tội rất xấu hổ, như là mình thiếu tiền ông ta vậy.
Làm cảnh sát hơn hai năm rồi, Dư Tội quá hiểu phá án là dùng tiền giải quyết, không chỉ ăn uống đi lại, đôi khi còn phải nghe ngóng tin tức, nhiều chỗ phải dùng tiền mở đường. Nếu hình cảnh nghèo tới chi tiêu hàng ngày cũng thành vấn đề thì không khó hiểu vì sao tỉ lệ phá án lại thấp như thế.
Trước kia không như thế, nhưng một năm qua đội trưởng trước phẫu thuật, chi phí chữa trị báo lên, lại còn báo cả một số chi phí chăm sóc của người nhà, thế là cái đội vốn chả dư dả gì thành nghèo trắng luôn.
Dư Tội rất tức giận, nhưng sau khi tìm hiểu mới biết đội trưởng trước Khang Quân Uy không phải người tham ô hủ bại, ngược lại đường hoàng tới mức ngay cả tiền thuốc men vào viện cũng không trả nổi, thân bằng cố hữu cùng đồng nghiệp phải góp tiền, nhưng xuất viện rồi không trả nổi, đành báo lên tiêu mất khoản lớn của đồn.
Cho nên ở dưới không ai nói gì cả, tìm hiểu rõ nguồn cơn, Dư Tội cũng lựa chọn im lặng.
Thế nên mới có đống vấn đề chất trước mặt Dư Tội, làm y sầu thối ruột, báo lên chi đội, chi đội nói tưởng mỗi các cậu thiếu tiền à, ai chả thiếu.
Thế nên ủng hộ thì có, tiền thật thì không.
Tổng đội thì không hi vọng gì rồi, chuyện nhỏ như thế mà cũng báo lên, làm đội trưởng như vậy không phải vô dụng quá à?
Nghĩ cả sáng vẫn vô kế khả thi, nơi này có chút đặc thù, không phải như Dương Đầu Nhai, chẳng cần tiền cũng sống qua ngày được, càng không như tổng đội, chi phí lúc nào cũng thoải mái. Cũng không như các đồn công an, làm giấy tờ làm thủ tục đều tiền cả, phạt trị an cũng là đống tiền, rồi bắt tên trộm thì cũng ra tiền. Hình cảnh là thảm nhất, trừ khi anh bắt được tội phạm trọng yếu treo thưởng, nếu không thì chuyện trong phận sự, có lương là tốt rồi, còn đòi thưởng à?
Dư Tội lật xem thống kê nhân khẩu và quy hoạch hành chính, nơi này vốn là nông thôn trăm phần trăm, vì khai thác khu du lịch Thiên Long Sơn và mở rộng thành phố mới nạp nó vào bản đồ thành ngoại ô. Uất cái là Trang Tử Hà kẹp giữa khu du lịch và khu khai phát, chả chấm mút được gì, 9 cái thôn vẫn giữ nguyên dáng vẻ nhà gạch mái ngói, mọi người đều đợi giải tỏa bồi thường để một bước thành người thành phố nên chả chí thú làm ăn.
Tỉ lệ án hình sự ở nơi này không cao, có điều nghi phạm có nguyên quán ở đây lại không ít, theo lời kể của chỉ đạo viên Quách Duyên Hỉ, người ở đây đều chạy vào thành phố gây án, nhiệm vụ chủ yếu chỉ là xác thực thân phận của họ.
Còn sao nữa, ở đây có quái gì để gây án đâu, đi trộm chó à? Dư Tội xem suốt hai ngày, xí nghiệp không có, công xưởng không có, nhà kính trồng rau có đấy, nhưng không còn người trồng rau nữa, lên thành phố làm công rồi. Còn KTV, hiệu tắm rửa mát xa thì khỏi nghĩ tới, thậm chí cái quán cơm khá khẩm phải đi tới 10 km, rời khỏi địa phận Trang Tử Hà rồi.
Làm đội trưởng hình cảnh ở đây muốn không thanh liêm cũng khó.
Tân đội trưởng đi qua đi lại ba ngày rồi mà vẫn không có cách nào hết, bảo sao lão già âm hiểm đó đưa mình tới đây, quá khốn nạn mà.
Nhìn đi, trong sân có hai cái xe Trường An, một cái có sửa cũng không đi được nữa, tường thì loang lổ rêu, bảy tám năm chưa sơn lại. Hôm nay thông báo họp, các đồng chí lục tục tới phòng hội nghị co ro trong giá rét, đừng nói trang bị, đến cảnh phục mùa đông cũng chẳng phân phối, nhìn mà chua xót.
Đúng 10 giờ, mở cuộc họp toàn thể đầu tiên.
Trước kia Dư Tội cứ họp là ngủ, lần này thấy gánh nặng trên vai thật lớn, y biết sắp đối diện với nghi vấn cùng trông đợi của các đội viên, vì vấn đề kéo dài rất lâu rồi.
Cái gì nên tới thì phải tới, Dư Tội nghe tiếng gõ cửa nhắc nhở, chỉnh lại cảnh phục, bước ra cửa, bước đầu đi trên cương vị đội trưởng.
Ù oe, ù oe ..
Vừa ra ngoài thì di động trong túi Dư Tội réo vang, đó là tiếng còi cảnh sát, nghe quái di vô cùng, cô cảnh sát nhỏ phì cười, Dư Tội xem số vội bảo cô đi gọi chỉ đạo viên tới trước, y nhận điện thoại tới sau.
Là điện thoại của Lật Nhã Phương, Dư Tội vội chạy tới chỗ rẽ không có người mới nhận máy:” A lô, xin chào.”
Giọng rất nhỏ, mang chút khách khí, là loại khách khí cố tình giữ khoảng cách.
“ Đội trưởng Dư, có thời gian không?” Giọng Lật Nhã Phương ái muội, khơi lên vô số tưởng tượng:
“ Tôi bận lắm, vừa tới Trang Tử Hà nhậm chức, cả một đống việc.”
“ Sợ thành như thế à, có phải muốn hẹn anh đâu, chỉ muốn gặp anh, có thời gian nói vài câu không?” Lật Nhã Phương chớp mắt lạnh như băng:
Dư Tội thở phào: “ Cái này thì có.”
Nữ nhân ấy mà, xa thì ngứa ngáy, gần thì lại bất an, cái tính hạ tiện của nam nhân là thế, rõ ràng là muốn cứ giả vờ không muốn.