Thời gian qua Dư Tội trốn Lật Nhã Phương suốt, ai dè xuống quê rồi mà không thoát, vội định đối phó qua loa thôi, ai ngờ Lật Nhã Phương lại nói: “ Được, vậy anh tới cổng đại đội đợi tôi.”
Tới tận cổng rồi sao, chủ nợ tới, mà bây giờ không chỉ nợ tiền Dư Tội tất nhiên thoái thác: “ Nhưng mà tôi sắp họp rồi.”
“ Nhưng tôi đã tới cổng đại đội của anh rồi.” Lật Nhã Phương thay đổi thái độ nhanh như chớp, lãnh đạm bổ xung một câu: “ Nếu anh không xuống thì sau này tôi không bao giờ quấy rầy nữa.”
“ Được được, tôi sẽ xuống ngay.”
Dư Tội dẫm trên cầu thang xi măng cũ kỹ, nhảy ba bước một, vừa ra cổng liền thấy chiếc xe Audi đỏ chót phóng nhanh tới, xe phanh két trước mặt y, cửa sổ từ từ hạ xuống.
Lật Nhã Phương trong bộ áo đỏ rực, hoàn toàn khác cách ăn mặc nghề nghiệp chính thống thường thấy, tươi trẻ, hoạt bát, không son phấn, khuôn mặt trái soan từ từ hiện ra tựa như cô gái nhà bên, ánh mắt sinh động làm tim Dư Tội xao xuyến xốn xang.
Một tiếng huýt sáo rất phóng túng, Lật Nhã Phương ngoắc ngón tay, Dư Tội chạy nhanh tới.
Mặc bộ cảnh phục vào người, che đi không ít vẻ lưu manh, cười rất thuần phác, ai mà không biết sẽ nhầm y là người thật thà, là loại công vụ viên vĩnh viễn chỉ biết gật đầu vâng dạ với cấp trên. Nhưng Lật Nhã Phương biết, đó là giả vờ.
“ Sao cô cái tâm tình tới chỗ xa thế này?” Dư Tội hơi khẩn trương, dù có mơ tưởng không nên, nhưng càng sợ đối phương có ý nghĩ không nên, lúc đó không biết phải làm thế nào:
“ Nếu tôi nói chuyên môn tới tìm anh thì anh có cảm giác thành tựu không?” Lật Nhã Phương híp mắt cười làm Dư Tội vừa sáng mắt liền hất nước lạnh: “ Đáng tiếc là không phải, tôi đi Tấn Trung, chỉ rẽ qua thôi.”
Mặt nghiêm lại, song ánh mắt có chút giảo hoạt.
Dư Tội có kinh nghiêm rồi, biết với mỹ nữ mà nói thành tựu lớn nhất là quyến rũ và đả kích tất cả nam nhân thích và không thích mình, cái thành tựu này phải cho người ta, cười nịnh:” Được cô ghé qua đã là vinh dự.”
“ Nói không thật lòng, vì sao tôi hẹn anh đi tham gia vũ hội, anh không nể mặt?” Lật Nhã Phương sầm mặt, hôm đó cô sợ Dư Tội xấu hổ nên hẹn thêm cả Lý Mân và Tào Á Kiệt, ai ngờ người khác tới cả , chỉ y thất hứa:
“ Ngày đầu đi làm, tăng ca cả tối.” Dư Tội nói dối:
“ Chà chà, lấy tiền đồ sự nghiệp đặt lên đầu à?” Lật Nhã Phương giễu cợt, cái chỗ rách nát này thì có cái sự nghiệp gì:
“ Thì mới tới, phải làm quen với tình huống, vài ngày nữa chắc là rảnh.” Dư Tội yếu thế tuyệt đối
“ Vài ngày nữa thì tôi sợ mình lại bận rồi, à phải, có món quà cho anh đây.” Lật Nhã Phương xoay người lấy đồ:
“ Chuyện này không thích hợp.” Dư Tội nhìn Lật Nhã Phương lấy ra hộp nhỏ ghi toàn tiếng Anh:
“ Đội trưởng Dư, cho tôi thể diện, không thích thì đợi tôi đi rồi hẵng ném được không?”
“ Vậy cám ơn cô, cái gì thế?” Dư Tội nhận lấy, nhẹ lắm, chắc chả giá trị gì:
“ Món quà nhỏ thôi.” Lật Nhã Phương ánh mắt như có điện, Dư Tội né tránh, thôi vậy, tuy có gian tình, đối phương lại chẳng phải người biết lãng mạn, cô có chút thất vọng, đạp ga:” Hẹn gặp lại, anh bận như thế, tôi không quấy rầy nữa.”
“ Vậy đi thong thả.” Dư Tội vẫy tay, cửa kính từ từ kéo lên, nụ cười dần dần cứng trên mặt:
Lật Nhã Phương nhìn Dư Tội qua gương chiếu hậu, cảnh phục trang trọng, tư thế đứng tiêu chuẩn, không rõ sao cô lại thấy rất đáng yêu, xe cua gấp, vù một cái quay lại làm Dư Tội giật mình, trong xe Lật Nhã Phương nháy mắt:” Thấy hôm nay tôi mặc bộ này thế nào?”
À, quên khen rồi, Dư Tội nhớ ra sai lầm của mình, vội nói:” Rất xinh đẹp.”
“ Thế thì tôi yên tâm rồi, hôm nay tôi phải gặp một soái ca, sợ người ta thất vọng.” Lật Nhã Phương vén tóc cười, dáng vẻ dứt khoát kiểu thiếu nữ hoài xuân, làm Dư Tội tức lắm, cô cô tình hỏi:” Anh làm sao thế, sắc mặt không tốt.
“ Chả sao cả, tôi thấy soái ca kia nhất định sẽ thất vọng, cô mặc đẹp như thế, người ta làm sao có ấn tượng tốt với cô được.” Dư Tội phun ra một câu chua lè:
“ Hi hi, không sao.” Lật Nhã Phương cười khoe hàm răng trắng như ngà:” Soái ca đó là một cảnh sát, phẩm vị chả cao ... Bái bai, có thời gian liên hệ nhé.”
Cùng với tiếng cười, cùng với tiếng động cơ, chiếc xe lần này đi thật, Dư Tội bấy giơ mới hiểu ý trong lời Lật Nhã Phương, y cười, không tệ, có chút thích kiểu qua lại này, nhẹ nhàng không có áp lực, người ta thoải mái, còn mình giả quá, thiếu phong độ.
Kỳ thật đấy, trước khi lên giường thì đại đa số nữ nhân rụt rè, lên giường rồi sao biến thành nam nhân rụt rè?
Cất lễ vật đi, không xem, quay đầu thấy cửa sổ tầng hai có một loạt cái đầu, Dư Tội cười, không để ý, nhưng mà nghĩ một cái thì, hỏng rồi, xe đắt tiền lại thêm mỹ nữ, không phải là lôi kéo thù hận à?
“ Oa, Audi TT đấy, nhập khẩu phải hơn 100 vạn.”
“ Em gái đó chắc chắn cũng nhập khẩu rồi đúng không?”
“ Lão Cẩu, đừng nói linh tinh, tân đội trưởng là nhân vật tiếng tăm đấy, lên mạng nội bộ mà xem.”
“ Thôi đi, thấy nhiều rồi, chẳng phải cao thủ phá án đều do tra tấn mà ra à?”
“ Không thể vơ đũa cả nắm như thế, người ta hình như có thủ đoạn thật đấy.”
“ Không cần biết có hay không, cứ thanh toán khoản chi của tôi đi đã, mấy nghìn đấy, không ăn nói được với vợ, tôi mới là ngày ngày bị tra tấn đây này.”
Cả đám cười rộ, chỉ đạo viên Quách Duyên Hỉ mấy lần muốn ngăn cản, nhưng trong lòng hắn như có gì mắc nợ mọi người nên im lặng, với lại đội trưởng quá là không chú ý ảnh hưởng rồi, giữ ban ngày đi ve vãn nữ nhân nhà giàu, thế chẳng phải hạ uy tín bản thân à?
“ Chỉ đạo viên, đội chúng ta phúc lợi năm mới là cái gì? Đội khác phát cả rồi.” Có một cảnh sát đầu đinh, môi dày, miệng rộng hỏi:
“ Chưa xác định, đang nghiên cứu.” Quách Duyên Hỉ trả lời cho có, lấy gì mà phát:
“ Ài, tôi nói này chỉ đạo viên, không thể như thế được chứ, trợ cấp thực địa ba tháng rồi chưa phát ... Tôi ngay cả tiền mua thuốc lá chẳng có ...”
Mồm rộng đang định chất vấn thì cửa mở ra, mọi người im lặng, Dư Tội tâm tình rất tốt đi vào: “ Chà, náo nhiệt quá nhỉ, tiếp tục đi chứ ...”
Hai bên đều chưa hiểu nhau, không dám tùy tiện, Mồm Rộng ngồi xuống, Dư Tội nhìn quanh, 27 người trừ một cô cảnh sát làm liên lạc thì đều có mặt, toàn bộ là nam nhân, mùi khói thuốc khá nặng, mặt mày bặm trợn, mắt hung dữ, không cần phải nghi ngờ, nếu thống nhất cạo trọc đầu là có ngay một phòng thổ phỉ.
Chỉ đạo viên chạc ngũ tuần, hơi phát tướng, ngồi đó trông như phật Di Lặc, trông ra người một tí, Dư Tội thì thầm vài câu, ông ta mở màn: “ Các anh em, đây là tân đội trưởng, chúng ta hôm nay lần đầu tiên mở hội nghị toàn thể, nội dung là an ninh hai kỳ Tết, tiếp theo mời tổ trưởng an bài công tác.”
Tiếng vỗ tay lốp bốp vang lên, Quách Duyên Hỉ đi đầu, vỗ vài cái phát hiện chả ai hưởng ứng, ông già liền tức giận: “ Thái độ kiểu gì đấy hà, bất mãn thì bất mãn, công tác vẫn phải làm, đừng đem tình cảm vào công việc, vấn đề của mọi người, chẳng phải đội đang cân nhắc đấy à, cấp trên cũng rất coi trọng, nếu không đã không phái cán bộ tuổi trẻ tài cao tới chỗ chúng ta.”
Úi, lão này khôn như rận ấy, thoáng cái đã đỏ hết vấn đề lên người đội trưởng rồi, tôi xuống đây có phải để trả nợ cho mấy người đâu, Dư Tội vội ra tay ngăn cản, lần đầu chuẩn bị công khai phát biểu, có chút ấp úng.