Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 706 - Q5 - Chương 004: Xuất Khẩu Cuồng Ngôn. (2)

Q5 - Chương 004: Xuất khẩu cuồng ngôn. (2) Q5 - Chương 004: Xuất khẩu cuồng ngôn. (2)

Toàn bộ hình cảnh trong phòng nhìn chằm chằm vào Dư Tội, mấy chục con mắt hoặc nghi ngờ, hoặc khinh miệt. Dư Tội mang tâm lý đồng tình và cảm thông, trong thể chế, tầng cơ sở luôn có đủ vấn đề, thiếu tiền, thiếu người, thiếu trang thiết bị, cái gì cũng thiếu, nhưng lại yêu cầu người ta chú trọng tư tưởng, nâng cao đoàn kết, nhiệt tình dâng hiến ... Ai chả hận, những người này không phạm tội đã là người tốt rồi.

“ Khụ khụ ..” Dư Tội lần đầu làm lãnh đạo tối cao, lựa chọn phát biểu ngắn gọn trực tiếp:” An bài công tác thì khỏi nói nhiều nữa, có việc làm việc, có án phá án, năm nào chả như nhau, tiếp theo lòng mọi người có khúc mắc gì cứ nói ra, chuyện thanh toàn hóa đơn tạm chưa nói, trong tay tôi cả rồi ... Ai bắt đầu?”

Không ai ngờ lại đơn giản như vậy, không giống lãnh đạo tới vỗ về, ăn một bữa, uống một trận rồi phủi đít đi, đám đội viên nhìn nhau, nhất thời cũng luống cuống, mãi mới có người đứng lên:” Báo cáo đội trưởng, tôi có lời muốn nói.”

“ Không cần báo cáo, nói thẳng.” Thái độ của Dư Tội rất ró ràng dứt khoát, rất nghiêm túc:

“ Yêu cầu của tôi rất đơn giản, trợ cấp mỗi ngày chưa tới 10 đồng, vậy mà ba tháng chưa phát, sau này anh em làm việc thế nào? Hơn nữa đội khác đều có tiền thường, bọn chó đồn công an cả hiệp cảnh còn có hai ba nghìn, không thể để cảnh sát chính thức lại không có xu nào chứ?” Cẩu Thịnh Dương cao lớn nhất đội, mọi người hay gọi hắn là Lão Cẩu, thành phần bất mãn trong đội, nói một tràng thị uy rồi ngồi xuống:

Khiêu chiến quyền uy lãnh đạo đạo với quần chúng tầng thấp là chuyện rất sảng khoái, nhìn đội trưởng có vẻ không vui, đám hình cảnh càng sướng.

Dư Tội không trả lời, hỏi:” Ai nữa?”

“ Tôi.” Người vừa chất vấn chỉ đạo viên đứng lên, tên Ba Dũng, hay còn gọi là Miệng Rộng:” Tết này sống sao đây, năm ngoái còn có thẻ mua sắm 100 đồng, năm nay Tết Dương chỉ có 50 đồng, 50 đồng thì làm được gì? Ngay cả cân dầu cống chẳng mua nổi.”

“ Không phải đã phát hai thùng mỳ gói à?”Chỉ đạo viên xen vào, mặt rất khó coi:

“ Đó là hàng tồn của siêu thị trong trấn, mốc meo rồi còn gì.” Miệng Rộng càng nói càng hăng:” Một người anh em tôi ở tòa án, nào là gạo dầu, nào là tào lê, tới tận nửa xe. Đồn công an hai ngày qua đi làm, ngày nào cũng xách đồ về ... Bình thường chúng tôi khổ chút mệt chút không nói, cuối năm không thể tay trắng chứ, người nghèo không để Tết nghèo mà.”

“ Miệng Rộng, làm gì có chuyện đưa tay vòi vĩnh tổ chức như thế, ăn lương theo tháng, quốc gia có nợ cậu cái gì không? Thế nào là phúc lợi, dư dả mới có, cậu muốn gì nữa.” Chỉ đạo viên đùng đùng nổi giận:

“ Chú Quách, chú đừng giận, tôi có đòi hỏi gì cao đâu, Tết thì phải cho ít ưu đãi chứ, mỗi người một cân nửa cân thịt lợn, đúng không anh em?”

Phía dưới vỗ tay phụ họa rào rào, Dư Tội nhìn ra, uy tín của chỉ đạo viên về 0 rồi, không trấn áp được cái đám này, Dư Tội nhìn hiện trường hỗn loạn hiểu ra, đây là đống hỗn loạn không ai nhận, đưa tên không ai quản nổi tới.

“ Được, muốn kết toàn hóa đơn, muốn trợ cấp, muốn tiền thưởng, muốn thịt lợn ... Ai muốn gì nữa.” Dư Tội càng thêm trấn định, cái chỗ này đằng nào chả ai quản, một kế hoạch dần hình thành trong đầu y:

Vấn đề càng lúc càng nhiều, mặt chỉ đạo viên càng lúc càng khó coi, bẽ mặt lắm rồi. Nói từ đầu tới cuối chỉ có khó khăn, nào là hai mùa rồi không phát cảnh phục, mất mũ còn phải đi mua đồ giả trong trấn, thiếu chút nữa bị người ta bắt vì làm cảnh sát giả, từ đầu tới cuối chẳng nói tới công tác. Dư Tội xem qua rồi, nơi này tỉ lệ gây án không cao, tỉ lệ phá án càng thấp, tỉ lệ phá án mạng là 100%, vì chả có vụ án mạng nào.

Nói tóm lại, toàn bộ công tác chỉ tập trung vào một chữ: Tiền.

Phẩm cách hơi thấp, song là thực tế, hình cảnh là vậy, tăng ca không tăng lương, luật lao động không áp dụng cho họ, nghề nhiệp nguy hiểm cao, mua báo hiểm cả công ty bảo hiểm không dám làm. Nhìn lên nhìn xuông, chỉ có chữ nghèo.

Cuộc họp diễn ra nửa tiếng thì toàn là những lời than phiền, Dư Tội thi thoảng hỏi vài câu song chẳng hứa hẹn gì, dần dần đội viên mất hứng, bộ dạng thản nhiên như vậy rõ ràng chẳng coi mọi người ra gì.

Đang họp đột nhiên cửa bị đẩy mạnh, liên lạc viên chạy vào, cô gái này là nữ giới duy nhất trong đội, tên giống em gái y. Phương Phương nói gấp:” Có án, án gấp, thôn Trang Đầu tối qua phát sinh một vụ cưỡng bức, người bị hại vừa được cứu, đồn công an chuyển tới chỗ chúng ta.”

Sợ chuyện gì thì chuyện đấy tới, là vụ án ác tính, đúng ngay thời gian mẫn cảm thế này, Dư Tội chỉ muốn húc đầu vào tường.

Chỉ đạo viên xua tay, cô gái lui ra đóng cửa lại, đám hình cảnh nhìn Dư Tội không chớp, lúc này muốn trốn tránh cũng chả được.

“ Được, họp tới đây thôi, là đội trưởng, tôi nói vài câu.” Dư Tội chỉ tay phía trước:” Thứ nhất, trước đêm Giao Thừa tôi sẽ giải quyết hết vấn đề tồn đọng trước kia, tôi nói thẳng luôn, không giải quyết được, tôi tự cuốn xéo, nhưng trong thời gian đó, ai phá tôi, tôi không cần biết tuổi đời, tuổi nghề thế nào, tôi cho xéo hết ... Tôi hứa, có bánh mỳ, có thịt lợn, có tiền, được chưa?”

“ Thống khoái.” Miệng Rộng là người đầu tiên vỗ tay, toàn bộ vỗ như sấm rền, ai nấy đều thấy đội trưởng nói câu này hợp lòng người:

“ Thứ hai, là cảnh sát, than phiền thì được, nhưng không thể lơ là chức vụ.” Dư Tội rống lên:” Giờ đã biết làm gì chưa, ngồi đấy à?”

“ Làm việc thôi.”

Có người hô lên, toàn thể đội viên lấy áo lấy mũ, Lão Cẩu dẫn một tổ, chen chúc lên cái xe duy nhất tới hiện trường.

…… ……

Thôn Trang Đầu cách đội 7 km, cách đồn công an 4 km, cách đường vành đai hai 2,2 km, nói một cách trực quan, đây là là nơi đầu đường đánh rắm, cuối đường nghe thấy. Ở nơi nhỏ như vậy mà phát sinh vụ án ác tính.

Tình huống cơ bản là cô gái họ Dương, quả phụ trong thôn, đêm qua mẹ ho quá, liền dậy tìm bác sĩ trong thôn, kết quả rời thôn không lâu bị người ta chùm đầu cưỡng bức, do phản kháng kịch liệt bị nghi phạm đánh ngất, xong việc ném ở nơi gây án, tới khi được thôn dân dậy sớm phát hiện.

“ Tôi, tôi tôi nhìn thấy đầu tiên, thiếu chút nữa chết người rồi.”

“ Tôi đi đổ xỉ than nhìn thấy cô ấy, không mặc quần, bị ném ở sau nhà kính, sợ chết đi được.”

“ Tối qua không nghe thấy gì cả, gió to quá.”

“ Không chỉ tôi, nhiều người đưa cô ấy tới bệnh viện.”

Cẩu Thịnh Dương tìm hiểu tình hình, một đám bà nương có tuổi mồm năm miệng mười cung cấp manh mối, rất đơn giản, sáng đi đổ xỉ than hoặc làm việc, phát hiện nạn nhân nằm sau nhà kính. Người bị hại không mặc quần, áo bị vén lên, còn tưởng là chết rồi, bác gái sợ quá hét lên, thế là mọi người kéo cả ra, người to gan sờ mạch, vẫn đập, thế là rối rít đưa đi viện.

May mà cứu được, chỉ bị lạnh, không nguy hiểm tới tính mạng.

Khi trời sáng hẳn mới nhớ ra đi báo án, vốn tưởng là cướp của, ai ngờ người bị hại tỉnh lại mới biết là vụ cưỡng bức.

Ý tốt chưa chắc là chuyện tốt, hiện trường bị thôn dân dẫm đạp, để lại vô số dấu chân không thể phân biệt được nữa.

Tới hiện trường là mấy cốt cán trong đội, Cẩu Thịnh Dương, Sư Kiến Thành, Bao Thiên Nhạc, Ba Dũng, đều là đồng chí lâu năm, làm việc đúng quy củ, đội không có pháp y nên kiểm tra hiện trường phải nhờ hình cảnh thuộc phân cục làm, nhưng trách nhiệm ở đội.

Bình Luận (0)
Comment