Khi một vầng trăng sáng bao phủ mái của chợ hoa đầu xuân thì thời gian đã trôi qua mười ngày.
Uông Thận Tu từ sau lán chợ hoa đi ra, mặc áo sơ mi lên, mặt rửa sạch sẽ, vết bẩn trên quần áo cũng dùng nước cọ sạch, bất kể ở tình huống nào Hán Gian cũng giữ hình tượng, không thể để bản thân trông quá thảm, gương mặt nghiêm túc giống như đưa ra một quyết định gian nan, còn giờ không do dự nữa, phân biệt phương hướng đi về trung tâm thành phố.
Mười ngày qua hắn sống thế nào?
Hắn lần đầu tiên nếm thử mùi vị khổ nạn là gì, cảm giác rõ ràng nhất là đói, cơn đói như cái bóng buổi tối bám theo hắn như một cái bóng, dày vò hắn không ngủ nổi.
Mấy ngày đầu hắn dùng phấn viết lên mặt đất lời cầu viện, kiểu chữ trên bia thời Ngụy rất phong cách, bịa câu chuyện học sinh đại học gặp nạn, câu chuyện cũ rích, chẳng khiến người ta thương xót bằng người tàn tật lê lết ngoài đường. Hắn miễn cưỡng kiếm được ít tiền ăn hai ngày, sau đó bị đám ăn mày đuổi đánh, hắn hiểu ra, đi ăn xin cũng cần xuất thân, không phải muốn làm là làm.
Sau đó hắn lang thang chợ đêm, xin rửa bát cho mấy quán ăn lề đường, vì không có CMT, hắn hạ yêu cầu xuống mức thấp nhận, chỉ cho ăn là đủ không cần tiền công, nhưng hôm qua đám thành quản khốn nạn tới dọn quán, chặn luôn đường sống của hắn. Hôm nay vô tình gặp được mùa đông khách của chợ hoa, khuân vác cả ngày, được hai hộp cơm và 30 đồng tiền công.
Đó là toàn bộ gia sản của hắn, trừ cơn đói ra hắn còn cảm giác được sự lãnh đạm, khinh bỉ trong ánh mắt người khác, cái nhiệm vụ khó hiểu này, hắn đoán là ông già kia muốn rèn luyện người mới, giống như trong tiểu thuyết huyền áo vớ vẩn đánh quái thăng cấp vậy.
Đi, cứ đi, mỗi ngày cứ đi một cách vô mục đích, bước chân vì sao nặng nề như thế, trong lòng vì sao bi thương như thế.
Hắn nhớ nhà, nơi đó có cái ghế sô pha thoải mái, hắn nhớ quê, lúc này đang đổ tuyết, phương băng trời băng đất tuyết cũng dễ chịu hơn trời nam ấm áp. Hắn nhớ đám anh em, không biết bọn họ ở ngóc ngách nào, có phải cũng giống mình, phải hạ thấp nhân cách mà sống nên hoài nghi ý nghĩ cuộc sống không?
Quảng Châu đầu xuân giống như giữa mùa hè phương bắc, buổi tối gió mát vẫn thổi theo hơi nóng, Uông Thận Tu cô đơn đi trên con phố đông người, bất tri bất giác tới đường Hoàng Bộ phồn hoa, dưới ánh đèn màu sặc sỡ, đôi mắt lạc lối nhìn thành phố xa lạ, tăng thêm một chút đa sầu đa cảm.
Bạn học đặt biệt hiệu cho hắn là Hán Gian, không phải vì mặt hắn trắng trẻo, rẽ ngôi giữa mà vì hắn thường xuyên nói luận điệu hâm mộ cuộc sống Âu Mỹ, ở cái quốc gia này lại mang tư tưởng giai cấp tư sản, chẳng phải là Hán Gian thì là gì? Hắn chẳng tranh cãi, thường an ủi bằng một câu "phong cách của anh, các chú không hiểu".
Lúc này hắn đang nhìn cái phong cách mà hắn hâm mộ, tòa nhà cao chọc trời kia, không biết bao nhiêu phú thương hưởng thụ cuộc sống xa hoa, dòng xe liên miên không dứt kia có bao nhiêu nam nhân bỏ ngàn vàng mua nụ cười giai nhân. Chốn đèn màu nhấp nháy kia, bao người trái ôm phải ấp, tuy bị người ta chỉ trích há chẳng phải mộng tưởng mỗi nam nhân.
Không phải Uông Thận Tu không đủ bản lĩnh vượt qua nổi 40 ngày, nhưng hắn không cho mình sống nhếch nhác thê thảm thế này.
“ Mẹ nó, mình sống tệ hại quá, trở về thế này càng tệ hại.”
Như ông trời trêu ghẹo, vừa có chút lay động thì Uông Thận Tu chợt thấy một cái xe bóng loáng dừng lại, nam nhân bước ra chẳng đẹp trai bằng hắn, song phong độ khuỳnh tay đứng bên xe, đợi một mỹ nữ mặc váy đầm khoe trọn tấm lưng trần khoác lấy. Hai người đi vào khách sạn.
Tích tắc đó thay đổi quyết định của Uông Thận Tu, vốn định vào thành phố ăn một bữa thật ngon rồi cầu viện, kết thúc cuộc huấn luyện xỉ nhục nhân cách của hắn. Giờ hắn do dự, đi qua một siêu thị, dùng 30 đồng mua một bao thuốc lá cao cấp, rít sâu một hơi, cảm thụ khoan khoái mà chất nicotin mang tới, hắn vuốt lại tóc để người ta không nhìn ra mình là thằng nghèo đói, sải bước về chỗ đèn xanh đỏ nhấp nháy.
Hộp đêm Đế Hiệu.
Con mẹ nó chứ so với việc ủ rũ trở về, không bằng chơi vố lớn để họ tới cứu mình.
Uông Thận Tu biết cứu viện chắc chắn là cảnh sát, mà bộ dạng sa đọa của mình chính là vì cảnh sát, nên hắn có cảm giác báo thù, chẳng do dự, nghênh ngang đi về chỗ đỗ toàn xe sang, bối cảnh là tấm biển quảng cáo hình mỹ nữ.
Bước qua cửa như bước vào thế giới khác, đại sảnh rộng rãi trang trí bằng màu vàng sang trọng, đó đây kê vài chiếc ghế sô pha cho khách nghỉ tạm, bốn bề đều vang lên nhạc dập dìu, phảng phất trong không gian tiếng cười khanh khách lả lơi, huyên náo vô cùng. Vừa mới đi vào thấy hai nữ sinh tay trong tay thân thiết, váy cũn cỡn lấp ló bờ mông tròn trịa, chỉ là mắt kẻ vẽ, bôi son đỏ chót, nếu chẳng phải phục vụ khom người dẫn đường, Uông Thận Tu đã nghĩ là tiểu thư.
“ Chào ông chủ.” Trông cửa khom người chào:
Giả ngầu thì ai chẳng biết, không thèm để ý họ là được, phục vụ viên cũng tâm thái người nghèo, rất tự giác nghênh đón Uông Thận Tu, cái chỗ chi tiêu cao khiếp người này, dám bước chân qua cửa đâu phải hạng tầm thường.
Nói thế nào nhỉ, đó là thế khí chất, ở cái thành phố này chất trên người cả đống hàng hiệu chẳng là gì, không chừng là một trợ lý, chân chó hay tay thổ hào nào đó thôi. Còn vị này, tuy ăn mặc rất bình thường, nhưng từ ánh mắt coi thường tất cả, đám thổ địa chỉ có thể so bì, phục vụ không dám thất lễ.
“ Ông chủ, tới đại sảnh hay phòng bao ạ?” Phục vụ áo sơ mi trắng, ghi lê đỏ, thắt nơ, giọng nói vừa đủ, cho thấy được đào tạo có tố chất:
Uông Thận Tu ngước mắt nhìn quanh bị chiếc đèn treo pha lê long lanh làm choáng ngợp, nhưng xác định rồi nên khôi phục tinh thần rất nhanh, khẽ "ừm" một tiếng:” Đại sảnh nhiều người, không yên tĩnh.”
“ Vậy ông chủ vào phòng bao đi, chỗ chúng tôi cách âm rất tốt, nếu ông chủ thích chúng tôi có thể chuẩn bị đội nhạc và bạn múa, đảm bảo nơi khác không so sánh được.” Phục vụ viên ân cần giới thiệu, một vị khách độc thân tới chỗ thế này, ai chẳng hiểu là muốn gì:
Uông Thận Tu cười khẩy:” Bốc phét hả, có tốt được cỡ đó không, phía Đông Hoàn mới là thiên đường của nam nhân, chỗ các cậu là cái quái gì.”
“ Ông chủ, thời gian tới ngàn vạn lần đừng tới thiên đường.” Phục vụ viên nhỏ giọng nói:” Đang truy quét.”
“ À, hiểu rồi.” Uông Thận Tu gật gù, bề ngoài bình thản thực ra tay cầm cái điện thoại trong túi đã toát mồ hôi, nghĩ xem chơi tới mức nào mới không bị người ta giết người bịt miệng:
Trang bị cao cấp của cảnh sát, người thường làm sao được thấy, thứ vật phẩm duy nhất giá trị trên người được Uông Thận Tu mang ra khoe khoang, chiếc di động trông như tấm thẻ đắt giá đó đánh tan băn khoăn của phục vụ, dẫn thẳng lên phòng bao tầng ba.
Đèn sáng, nhạc du dương, ngồi xuống một cái người gần như lún vào ghế, Uông Thận Tu gác chân lên bàn, hắn học tâm lý học, biết từ thói quen hành vi, anh càng không coi người khác ra gì, người ta càng nể.
Phục vụ viên niềm nở khom lưng bên cạnh hỏi từ thích loại nhạc nào, rượu gì, rồi thuận thế kèm một câu:” Ông chủ có cần tìm em gái xinh đẹp tiếp chuyện đỡ buồn không?”
“ Còn phải nói à, không xinh đẹp là tôi đứng dậy đi ngay đấy.” Uông Thận Tu bực mực phất tay như đuổi ruồi:
Phục vụ viên nháy mắt cười ám muội:” Ông chủ cứ yên tâm, lát nữa chỉ sợ anh không nỡ đi thôi.”