Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 73 - Q1 - Chương 073: Luân Lạc Phong Trần. (2)

Q1 - Chương 073: Luân lạc phong trần. (2) Q1 - Chương 073: Luân lạc phong trần. (2)

Khẽ khàng khép cửa lại, tới khi phục vụ viên nhìn thấy Uông Thận Tu khép mắt lại, loại thản nhiên này chắc chắn là người không tiếc tiền. Nói với bộ đàm gắn trên vai:” Tầng 3, phòng 302, mang hoa quả và hai chai rượu vang, gọi em gái tới, giữ người lại lâu vào, khách sộp đấy.”

Ở cái nơi cực kỳ tôn sùng khách này, chẳng ai lại đi hỏi tiền khách trước, hơn nữa vô số sự thực đã chứng minh, những người ăn mặc bình thường, quê mùa, thực tế lại giày chảy mỡ. Lâu dần hình thành thói quen giao toàn bộ trọng trách cho phục vụ đón khách, dựa vào đôi mắt sắc bén của họ an bài khách.

Hôm nay phục vụ kia nhìn nhàm người hoàn thành mộng tưởng của Uông Thận Tu, lúc này hắn cầm ly thủy tinh cao cổ nhấp rượu vang, một tay vòng qua em gái váy ren hoa văn màu đen, ôm vừa cái eo thon nhỏ, bờ vai trần gợi cảm, đôi chân dài trắng nõn nà, giày cao gót đính thủy tinh óng ả, mái tóc buông xõng rất hợp với vóc dáng. Khuôn mặt chỉ thoa ít phấn trang điểm càng lộ rõ vẻ cuốn hút, gợi cảm, một vẻ đẹp không có chút cảm giác phong trần nào, tựa như tới từ công ty lớn.

Uông Thận Tu há miệng, cánh tay trắng trẻo bóc quả đưa tới tận mồm, cảm thụ hơi ấm thân thể chỉ cách một lớp vải mỏng và múi thơm ngào ngạt, vô cùng khoan khoái, tuy thế vẫn giữ một khoảng cách đủ ái muội mà không thành hạ lưu tức thì Uông Thần Tu phải nhìn cao hơn mấy bậc.

Cuộc sống phải thế này chứ, Uông Thận Tu ngây ngất.

Một khúc nhạc vừa hết, Uông Thận Tu quay đầu sang nhìn cô gái có lẽ phải hơn hắn bốn năm tuổi, dùng mu bàn tay ôn nhu vuốt nhẹ gò má mịn màng: “ Em gái, anh nên gọi em là gì nhỉ?”

“ Đừng hỏi tên em là gì, biển người mênh mông gặp nhau là duyên phận, em thích nhìn anh ngây ngất trong âm nhạc, giống hoàng tử trong mơ của em ...”

Oa, nữ tử phong trần bây giờ có tài hoa như vậy à?

Uông Thận Tu đang ngạc nhiên định trò chuyện vài câu thì thân thể mềm mại của cô gái đã sà vào lòng, cánh tay như rắn nước luồn qua cổ hắn, cánh môi hồng ướt át lấp miệng hắn. Nụ hôn đó dập tắt luôn mọi suy nghĩ trong đầu, vì cái lưỡi trơn mềm linh hoạt luồn qua môi, đưa từng chút rượu vang chua chua chan chát vào miệng, hai cái lưỡi chạm nhau, quấn lấy nhau, cảm giác trơn trơn tê tê từ đầu lưỡi sướng khoái khó dùng từ ngữ hình dung nổi.

“ Ở đây rượu phải uống như thế mới đúng soái ca ạ.” Bốn cánh môi rời nhau, Uông Thận Tu tiếc nuối cảm giác mỹ diệu kia, mở mắt nhìn mỹ nữ dựa đầu vào vai mình, mặt trái xoan, thanh thuần ngọt ngào, lại có chút trang nhã thục nữ, đang khuynh tâm nhìn hắn, nghịch mái tóc rủ trước trán: “ Ánh mắt anh thật buồn, có chuyện gì sao?”

“ Anh mong có một cuộc gặp gỡ tình cờ mỹ lệ, tiếc rằng chưa bao giờ thấy.” Uông Thần Tu hơi ngại ngùng, mỹ nữ hẳn phải hơn hắn vài tuổi, hiển nhiên từng trải ăn đứt hắn rồi:

Mỹ nữ sao không nhìn ra đây là con chim non, khẽ đưa tay vuốt ve má hắn: “ Sau đêm nay, anh nhất định không có tiếc nuối đó nữa.”

“ Hi vọng là thế, nhưng anh sợ cảnh đẹp khó lâu dài, ngày vui không quay lại.” Uông Thận Tu hơi chột dạ, cũng có chút mong đợi chuyện tiếp theo:

Biểu hiện lo được lo mất ấy giống toàn bộ nam nhân lúc mèo gãi toàn thân ngứa ngáy, mỹ nữ cười khúc khích: “ Vậy anh còn đợi gì nữa, đêm xuân ngắn ngủi, chúng ta nhảy một điệu.”

Thế là Uông Thận Tu bị đôi cánh tay trắng trẻo kéo ra giữa phòng, bản nhạc rất du dương, rất thích hợp cho điệu Waltz, một khúc buồn miên man, u oán động lòng. Hai người dán sát vào nhau nhẹ bước theo nhạc, không có thêm bất kỳ động tác quá đà nào, tựa như đôi tình nhân thực sự có loại ăn ý tâm linh tương thông.

Khúc nhạc hết, cô lại nép vào lòng Uông Thận Tu, dùng tư thế uống rượu giao bôi, lặp lại chuyện trước đó, say trong âm nhạc ưu mỹ, cảm thụ cuộc gặp gỡ mỹ hảo, Uông Thận Tu phát hiện sau khi nữ nhân uống rượu càng đẹp hơn, ráng hồng trên khuôn mặt đại biểu cho vẻ ngượng ngùng, đại biểu cho sự cám dỗ.

Lần đầu uống rượu theo cách ướt át kia, hơi men tương đối ngấm, trong giây phút tham luyến chiếc lưỡi nhỏ, Uông Thận Tu khiến rượu chảy ra ngoài, làm đường gờ chiếc áo mỏng thoáng thấy hai chấm nhỏ gồ lên khêu gợi.

“ Anh đang nghĩ gì vậy?” Chai rượu vơi quá nửa, mỹ nữ thỏ thẻ hỏi:

“ Anh nghĩ, không khí mỹ hảo này vĩnh viễn đừng kết thúc.” Uông Thận Tu nhìn sâu đôi mắt đẹp, thình lình kéo cô gái đổ sập vào lòng, cuồng nhiệt hôn lên môi, tích tắc lại buông ra, ôm khuôn mặt kia, giọng buồn vô hạn:

Hơn hai tiếng trôi qua, sắp phải kết thúc rồi:

“ Nếu anh thích sẽ không kết thúc.” Mỹ nữ khuyến khích, hiện giờ nam hiểu phong tình không nhiều, chàng trai này rất hiếm có, từ đầu tới giờ không có hành vi hạ lưu nào, cô cảm thụ được chút ôn nhu tôn trọng từ hắn:

“ Anh rất thích, có điều nó sẽ kết thúc thôi, kỳ thực anh làm chuyện này vì tâm thái báo thù, anh muốn mê hoặc thần kinh của mình, song anh nhận ra, dù mình làm gì vẫn tỉnh táo, hơn nữa anh thực sự không muốn lừa em.” Uông Thận Tu hít sâu một hơi, nhìn mỹ nữ mà hổ thẹn vì hành vi của mình:

Một tiếu soái ca thuần tình đây mà, mỹ nữ cười nhẹ khuyên nhủ: “ Sao em nghe giống như một trái tim nhỏ máu đang nói vậy, phải chẳng có hình bóng nào đó trong lòng mà em chưa đủ xua đi.”

Ặc, hiểu lầm rồi, không trách được, bộ dạng lời nói của hắn khác gì chàng trai thất tình song vẫn lưu luyến tình cũ chưa hoàn toàn buông thả được: “ Em hiểu lầm rồi, trong lòng anh đúng là có một hình bóng, nhưng trong túi lại không có tiền.”

“ Vậy coi đây là cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đẹp đẽ đi.” Mỹ nữ đưa cánh môi tới, còn nghĩ hắn có ý kim ốc tàng kiều lại không đủ năng lực bao nuôi:

Uông Thận Tu giữ lấy vai mỹ nữ, hết sâu một hơi, nói cực kỳ nghiêm túc trịnh trọng: “ Đừng hiểu lầm, anh chẳng có xu nào trong người, đã lang thang ngoài đường nhiều ngày rồi.”

Mỹ nữ cứng người, mắt hạnh mở to bàng hoàng nhìn chằm chằm Uông Thận Tu như vẫn có chút không tin vào lời này. Uông Thận Tu khẽ gật đầu xác nhận lần nữa, mỹ nữ thình lình đẩy mạnh hắn ra, thoáng cái sực tình, chẳng trách ngửi thấy mùi hôi trên người hắn, cầm ly rượu hất thẳng vào mặt, răng nghiến chặt, kích động cầm chai rượu lên ...

Uông Thận Tu nhắm mắt lại đợi mỹ nữ ra tay, nhưng không có gì, chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót rời đi, tiếng cửa đóng thật mạnh, tiếp đó là tiếng thét của mỹ nữ, hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm, ngả người ra sau, không bao lâu có tiếng bước chân hỗn loạn, cửa bị đá mạnh, năm sáu người xông vào bao vây.

“ Khỏi phải phí công, báo cảnh đi, ít ra tôi cũng có chỗ mà đi.” Uông Thận Tu mặt không đổi sắc ngắn quả nho trên đĩa vào mồm:

Đám bảo án không nói không rằng, nhìn hắn chằm chằm, lại thêm lát nữa giám đốc hộp đêm tới, nhìn thái độ của Uông Thận Tu như vậy, ngoắc tay, mấy tên bảo an xông tới, bẻ tay ấn mặt hắn xuống bàn, lục ra được một cái điện thoại, không có gì hết, giám đốc trở tay tát một cái trời giáng.

Không phải đánh Uông Thận Tu.

Phục vụ viên kia choáng váng mặt mày, máu chảy ra mép, Uông Thận Tu vội nói: “ Khỏi cần đánh nữa, không phải lỗi của anh ta, bên trong đó chỉ có một số điện thoại thôi, muốn tiền thì tự gọi tới đòi ông ấy, không thì báo cảnh sát bắt tôi đi.”

Chỉ cần gọi một cái là cứu viện tới, mình sẽ được giải thoát, Uông Thận Tu tính toàn rất hoàn mỹ, nhưng có chuyện hắn không ngờ, viên giám đốc không giận: “ Không cần cậu phải dạy, chúng tôi tự có cách giải quyết của mình, đối phó với loại người như cậy mà còn cần tới cảnh sát thì xem thường chúng tôi quá.”

Người kia nói xong đi ra ngoài, tiếp đó là trong phòng vang lên tiếng bốp chát rất có tiết táu, giống như DJ chơi nhạc, thi thoảng có tiếng kêu đau đớn, đều bị tiếng nhạc che lấp.

Ăn uống miễn phí còn hưởng thụ gái đều có kết cục này, không đánh một trận thì có lỗi với cái danh Đế Hiệu.

Đợi khi viên giám đốc cảm thấy đã đủ liền quay lại, mấy bảo an lôi Uông Thận Tu đã bị đánh nhừ tử, khuôn mặt điển trai lúc này tím bầm sưng húp tới không nhận ra nổi, đám người này khiến hắn nghĩ tới mấy anh em ở trường, ra tay tàn độc, toàn nhắm vào chỗ mạng sườn với lưng, thế nào cũng khiến hắn lê lết vài ngày.

“ Cậu tiêu ở đây 9880 đồng, đánh một trận trừ 3800 đồng tiền thuốc, hơn 6000 còn lại, thong thả mà trả ... Chỗ tôi có 6 tầng, 12 nhà vệ sinh, cảm phiền cậu dọn dẹp cho sạch, làm không sạch thì sẽ có người dạy cậu làm ...”

Dạy kiểu gì thì không nói cũng đoán được, kết quả này nằm ngoài dự liệu của Uông Thận Đông, hắn lập tức bị kéo vào gian vệ sinh, ném cho chổi lau nhà, bên cạnh còn có một thằng cha to con lực lượng khoanh tay đứng canh chừng.

Toàn thân ê ẩm, Uông Thận Tu vẫn cố gắng đứng lên, mỗi động tác nhỏ của hắn cũng gây ra cơn đau không chịu đựng nổi, sàn nhà bóng loáng trơn trượt, tay còn dính máu, hắn trượt tay ngã oạch một cái, nửa bên má chạm vào sàn nhà cứng, đau tới muốn tê dại cả mặt, nhưng hắn không từ bỏ, sau vài lần cố gắng, hắn đứng dậy được, cầm lấy cái chổi lau nhà, bắt đầu lặng lẽ kỳ cọ cái nhà vệ sinh đã rất sạch sẽ.

Lúc này Uông Thận Tu không thấy nhục nhã, mà có giải thoát kỳ lạ, hướng về bầu trời đêm ngoài cửa sổ, lẩm bẩm " Tổ chức, hãy để tôi luân lạc phong trần đi, đừng tới cứu tôi."

Bình Luận (0)
Comment