“ Thiếu Phong, lại làm sao thế?”
Vương Phù mặc áo ngủ lụa hấp dẫn đưa tay ôm lấy chồng vừa đặt điện thoại xuống, đã quen với cú điện thoại chẳng phân biệt ngày đêm rồi, nhưng phàm là có chuyện luôn chọn lúc không thích hợp nhất.
Như vừa rồi đôi vợ chồng già vừa có chút hứng thú muốn tình cảm một chút thì có cuộc điện thoại chẳng lành này, Vương Phù rất hiểu ý dựa vào chồng hỏi.
Vương Thiếu Phong lại thở dài: “ Mấy đội hình sự phá sòng bạc ngầm ở Tấn Từ sơn trang rồi.”
“ Hả, sao có thể, nơi đó có cổ phần của con rể bí thư Cố, ai dám ra lệnh?” Vương Phù ngạc nhiên, xem ra bà biết rất nhiều:
“ Không nhất định là ra lệnh mới dám, đám cảnh sát cơ sở làm chuyện không có lệnh nhiều hơn chuyện ra lệnh nhiều.” Vương Thiếu Phong không còn gì để nói, trị an đã đủ phiền rồi, giờ hình cảnh cũng tham gia náo nhiệt, lại còn là Dư Tội, thằng nhóc khốn kiếp đó như ma ám vậy, rắc rối này chọc ra làm ông ta khó xử:
“ Rắc rối lắm à?” Vương Phù lo lắng, vốn đây không phải là chuyện lớn, dù có lớn thì cũng lớn hóa nhỏ được, nhưng mà hình cảnh tương đối độc lập, vả lại có người bạn học cũ kia khó sai bảo, luôn đối đầu với chồng bà:
“ Bắt được cả đống chứng cứ, còn bắn bị thương hai người, nghe nói phó thị trưởng Tần cũng bị kẹt trong đó.” Vương Thiếu Phong miệng đắng nghét, không biết thứ cảnh sát khốn kiếp tới mức nào mới gây ra thứ họa này, ông ta hối hận vì trước kia làm khó Dư Tội, để y vinh quang ở lại xã Dương Đầu Nhai quách có phải là hay không: “ Người bạn học cũ của anh luôn tìm được cấp dưới bán mạng, so ra cấp dưới của anh kém xa.”
Thực sự là kém quá xa, tay tổng đội trưởng trị an do ông ta đề bạt, vậy mà gặp chuyện là tránh luôn, về phần phân cục, đồn công an đều đứng bên xem lửa cháy. Ông ta phải bội phục tên cảnh sát nhỏ đó, người liều mạng bắt con bạc không phải nhiều.
Vương Phù biết chuyện này lại đổ lên đầu chồng mình rồi, gần đây liên tiếp xảy ra chuyện, e là sĩ đồ không thể tiến thêm được nữa.
Có điện thoại gọi tới, Vương Thiệu Phong xem số, ra hiệu vợ yên lặng rồi nhận máy:
“ .... Thị trưởng Cao, chào anh ... Tình hình chưa rõ lắm, đây là vụ án bên tổng đội hình sự làm .... Đúng là có một sòng bạc, tìm được lượng lớn chứng cứ, ở vị trí chúng ta, không thích hợp can thiệp phía dưới phá án ... Vâng, có tình huống mới nhất, tôi sẽ trực tiếp báo với anh.” Đặt điện thoại xuống rồi, Vương Thiếu Phong lắc đầu, nhìn đôi mắt mỹ lệ của vợ, vuốt nhẹ má vẫn còn láng mịn:” Em bảo anh nên làm sao?”
“ Bất kể em làm gì, em cũng ủng hộ anh.”
“ Thế thì anh quyết định làm việc mình thích, kệ họ tranh nhau.” Vương Thiếu Phong tắt di động, sau đó tắt luôn đèn, công việc yêu thích chính thức bắt đầu:
...... ............
“ Chiếu tướng.”
Nhâm Hồng Thành rời sĩ.
“ Chiếu tướng.”
Nhâm Hồng Thành rời tướng.
“ Chiếu tướng.” Hứa Bình Thu đuổi tới cùng:
Nhâm Hồng Thành lùi xe ăn con tốt, nhìn Hứa Bình Thu chọc tức, Lão Hứa vỗ trán, để ý đầu không để ý đuôi rồi, ông chỉ còn một tốt một sĩ, mà người ta còn có một quân xe.
“ Hay là hòa nhé.”
“ Ừ hòa hòa.” Hứa Bình Thu đồng ý vội, ấy là ông ta được nhường một xe rồi đấy:
“ Lão Hứa, không phải tôi nói anh chứ, đánh cờ mười mấy năm mà chả tiến bộ gì.” Nhâm Hồng Thành bày cờ, cười nói:
“ Vì tôi không tiến bộ nên anh mãi mãi không có thỏa mãn của người chiến thắng.” Lão Hứa vô sỉ đem điểm yếu thành lợi thế:
Nhâm Hồng Thành thấy kỳ nghệ của Lão Hứa cũng không kém, mỗi lần khai cuộc đều dùng biện pháp kịch liệt đổi quân, sau đó tiêu hao bảy tám phần xua mấy con tốt lên tấn công, người không hiểu thủ pháp của ông ta bị kiểu chơi cờ quái lạ đánh cho chóng mặt, thủ pháp quen dùng tốt đó giống cách làm người của ông ta: “ Con tốt của anh lại qua sông rồi.”
Hứa Bình Thu nhướng mày, như trách Nhâm Hồng Thành làm mất hứng chơi: “ Cái thằng nhãi đó, muốn đưa y xuống đội, tương lai đề bạt còn có cớ ... Anh nói xem xuống dưới đó được mấy ngày? Chưa tới nửa tháng đã chọc vào tổ ong rồi, tôi đang bực đây, sao mà y giỏi gây họa như thế? Nhiều hơn tôi gây họa cả đời rồi.”
Cho tới tận bây giờ ông vẫn không nhìn thấu tiềm lực của Dư Tội lớn cỡ nào nhưng biết năng lực gây họa của y thì thuộc loại vô tận, bất kỳ chuyện bé như móng tay nào mà rơi vào tay y cũng thành đại họa ngợp trời.
“ Thế không định quản à?” Nhâm Hồng Thành thấy từ lúc xảy ra chuyện tới giờ cũng đủ lâu rồi, e quân tốt kia không chịu nổi hỏa lực:
“ Không quản.” Hứa Bình Thu kiên quyết lắc đầu:” Mỗi người đều phải trưởng thành, che chở nhiều không lớn được, bị thua thiệt không phải chuyện xấu, cho nhớ đời. Với lại bắt được đầy đủ nhân chứng vật chứng, tôi không tin có người dám đứng ra nói đỡ cho cái sòng bạc đó.”
“ Cục trưởng Vương thì sao?”
“ Ông ta mà đứng ra thì tôi khinh, yên tâm, tuy tính cách ông ta hẹp hòi, song cách cục ông ta không thấp, nhãn quang không tới mức nông cạn như thế.” Hứa Bình Thu lắc đầu, đối thủ lâu năm, quá hiểu rồi:
“ Người kinh doanh sơn trang không ngồi yên đâu, ai mà nuốt được cục tức này, kể cả phía cảnh sát không ai lên tiếng, Tiểu Dư cũng không cùng đẳng cấp với người ta.” Nhâm Hồng Thành có chút lo lắng:
“ Vậy phải xem ai ra tay tàn nhẫn hơn rồi, anh chờ xem thường Dư Tội, cậu ta nhìn có vẻ lỗ mãng, nhưng tính toán rất sâu, đối thủ vì coi thường cậu ta mới thành hành động lỗ mãng, thằng nhóc đó âm hiểm lắm.” Hứa Bình Thu vẫn như cũ, cạch một tiếng, pháo đi đầu:
Ván cờ kéo dài mười mấy năm vẫn tiếp diễn.
Đúng như Hứa Bình Thu dự liệu, thế cục bên ngoài chẳng có gì thay đổi, tin tức xác thực truyền ra, các đơn vị cảnh vụ im lặng hết, từ phân cục, đồn công an, đội trị an, không ai dám phái một cảnh sát nào tới Tấn Từ sơn trang ...
“ Úi dời Tiêu ca, tối qua sờ chỗ nào Tế muội tử, gặp vận xui thế?” Tôn Nghệ trêu chọc:
“ Hay là chỗ đó của cậu không được, cho nên phải dùng ngón tay thay thế?” Hùng Kiếm Phi nghiêm túc nói:
“ Chắc chắn, tay Tiêu ca vừa trắng vừa mũm mĩm thế kia.” Ngô Quang Vũ cười hô hố:
Bạn bè khốn nạn thế đấy, Tiêu ca tức tới nghiến răng, tay băng bó vẫn rỉ máu, khi đánh người dùng sức quá độ, giờ đau tới mức không duỗi thẳng tay ra được nữa, lại còn bị đám bản xấu trêu chọc: “ Đám người vô lương tâm, tôi xâm nhập huyệt hổ không phải vì mọi người có năm mới đủ đầy à, dễ dàng lắm sao? ... Con mẹ nó tôi xem kẻ nào cười, đến lúc tìm tôi thanh toán hóa đơn thì mơ nhé.”
“ Này ai cười Tiêu ca thế hả?” Tôn Nghệ trở mặt như chớp nâng niu cánh tay bị thương của Thử Tiêu:
“ Đúng thế, ai cười Tiêu ca, tôi thấy Tiêu ca thân thiết như ông Mao trên đồng NDT ấy.” Ngô Quang Vũ vứt cả liêm sỉ đi nịnh bợ:
Hai người một châm thuốc, một đấm lưng, hơn hai tiếng trôi qua rồi, khám xét hiện trường đã gần tới hồi kết, con bạc ngồi chật cả đại sảnh, Dư Tội đi qua đi lại, mắt y tinh như trộm, tóm lấy nhân viên phục vụ ý đồ trà trộn vào khách khứa, chỉ vài ba câu dọa dẫm lẫn lừa gạt là biết bảy tám phần.
Phong tỏa tới giờ mà người kinh doanh sơn trang chưa có động thái gì là điều duy nhất làm Dư Tội không hiểu, mà không giống mọi khi vừa bắt người đi là điện thoại nói khó, nói đỡ tới liên hồi. Y hoang mang đem nghi vấn nói với Lạc Gia Long đang phụ trách kiểm tra máy móc.
Lạc Gia Long nhãn quang cao hơn không ít, ghé tai nói: “ Chắc là chuyện quá lớn, không ai dám xen vào, Dư Nhi, cẩn thận đấy, e có hậu họa, đừng đụng chạm vào tiền.”
Dư Tội nghĩ một lúc nói: “ Cái gì tôi sợ chứ cái này tôi không sợ, chúng ta đả kích tội phạm hợp tình hợp lý, cứ theo phép tắc mà làm, phần lớn nộp vào quốc khố, phần cho chia cho anh em ăn Tết rồi tính sau .. Mau tra rõ hết khoản tiền chuyển vào ngân hàng, nghĩ cách lấy hết lịch sử giao dịch.”
“ Oa, cậu định ăn thịt không nhả xương à?” Lạc Gia Long cả kinh:
“ Muốn chơi thì chơi cho mạnh, chúng ta mà thua thì họ cũng không nể nang đâu.” Dư Tội đã quyết định bước cờ tiếp theo, tới mức này kẻ tàn nhẫn hơn sẽ thắng:
....
Hôm nay dừng ở đây.