Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 745 - Q6 - Chương 043: Chốn Về Của Anh Lính. (2)

Q6 - Chương 043: Chốn về của anh lính. (2) Q6 - Chương 043: Chốn về của anh lính. (2)

Dư Tội chả nhìn cái xe kia, vẫy tay với Thử Tiêu thở hồng hộc chạy tới, ôm choàng vai hắn rất thân tình: “ Thế mới là anh em chứ, người ta không ưa chúng ta, chúng ta cần gì phải khúm núm lấy lòng ai, anh em ta đi với nhau mới là nhất.”

“ Đúng thế, hai chúng ta đều chả ra sao, đứng cùng cậu, tôi không thấy tự ti.” Thử Tiêu chân thành nói:

Dư Tội đẩy mạnh một cái quát: “ Xéo qua một bên, trình độ tôi từ khi nào ngang hàng với anh chứ?”

“ Đúng, cậu nhiều chỗ kém tôi, nhưng mà không cần tự ti như thế.” Thử Tiêu dương dương đắc ý liền bị Dư Tội nâng gối thúc vào cái bụng mỡ, hắn la oai oái: “ Đánh đi, đánh đi, cứ dày vò tôi đi, thân thể tôi cho cậu phát tiết, trưa phải mời cơm.”

“ Tôi không mang tiền.” Dư Tội quay ngoắt đi:

“ Không sao, chúng ta kiếm chỗ quẹt thẻ.”

Hai người đang đùn đẩy nhau trả tiền cơm, chợt thấy chiếc Polo đi qua, Dư Tội kéo Thử Tiêu:” Này, này, nhìn xe kia đi.”

Thử Tiêu tinh mắt nhận ra: “ Là xe của bạn gái Lạc Đà.”

“ Cô ấy tới đây làm gì nhỉ?” Dư Tội nhìn phương hướng, đó là ngoại ô, chắc không phải là từ nơi đó tới, mà là đợi sẵn, một ý nghĩ hồ nghi vừa xuất hiện liền được chứng thục, hai người nhìn thấy Lạc Gia Long và một chàng trai nữa đi xuống, là Thiệu Soái:

“ Ở trường học, quan hệ hai bọn họ không tệ.” Thử Tiêu giải thích cho Dư Tội:

Dư Tội cau mày:” Tôi biết, nhưng sao giờ lại tới?”

“ Thì hôm nay là ngày dỗ của cha cậu ta, cậu bị lừa đá à? Đừng hỏi câu ngu như thế, mất mặt. ” Thử Tiêu kiếm được cơ hội chửi ngay:

“ Hiểu rồi, bọn họ tới lâu rồi, nhưng đợi những người kia đi rồi mới tới ... Cái gì mà bị lừa đá, anh mới là đồ đầu lừa.” Dư Tội mắng một câu đi tới:

Thử Tiêu do dự chút mới chạy theo: “ Này này này, chúng ta đừng tới, người ta đi cúng cha, cậu tham gia làm gì, sắp năm mới rồi, cứ làm chuyện cao thượng, khiến người ta muốn kiếm thêm vài đồng cũng xấu hổ.”

Cái giọng oang oang của hắn bị Lạc Gia Long và Thiệu Soái nghe thấy, tựa hồ không ngờ còn có người ở lại, giống bị bắt gian tại giường, lúng túng đứng đó.

“ Thiệu Soái, nếu anh không hoan nghênh, chúng tôi sẽ đi ngay.” Dư Tội chủ động lên tiếng trước:

Thiệu Soái tay xách túi giấy nến, khẽ mìm cười: “ Cám ơn.”

Thế là bốn người thành một tổ, lần này là tế mộ thuần túy nhất.

Đốt hết tiền giấy, châm vài nén hương, rưới một bình rượu, ngọn nến lay động, không có tiếng nghẹn ngào, không có lời diễn văn hào hùng, gương mặt già sớm của Thiệu Soái chẳng có sầu khổ, khi tiền giấy cháy hết hắn mới chắp tay: “ Cha, cha đi sớm quá, con chẳng nhớ mặt cha ra sao, cũng không biết cha thích gì, cho nên mỗi thứ con mang tới một chút ... Con có công tác rồi, không làm cảnh sát, con tự nuôi được mình, cha yên tâm, mỗi năm con lại tới thăm cha.”

Đối thoại bình đạm nhưng đậm tình thân, chỉ là âm dương cách trở, không ai trả lời.

“ Thiệu Soái, đừng thương tâm, cha cậu là anh hùng, là kiêu ngạo của hình cảnh.” Thử Tiêu vừa nói một câu bị Lạc Gia Long đá suýt ngã:

“ Tôi thực sự không biết thương tâm là gì, khi cha tôi chết thì tôi mới biết nhớ chuyện, chỉ nhớ cha tôi uống rượu, cãi nhau với mẹ tôi, mẹ tôi bỏ đi, cha tôi ném tôi ở trong phòng trực ban, để ít đồ ăn với nước, sau đó khóa cửa đi ... Có lần quên mất tôi, để tôi trong đó mấy ngày.” Thiệu Soái chẳng hề bi thương, như kể chuyện ở đâu, nhưng làm người khác nghe đau lòng:

“ Tôi không có mẹ, chỉ có người cha hay đánh tôi.” Dư Tội vỗ vai Thiệu Soái:” Tôi hận ông ấy lắm, nhưng bây giờ không đánh tôi nữa, tôi thấy ngứa da.”

Thiệu Soái quay sang nhìn cảm kích:” Tôi không hận ông ấy, lớn lên hiểu chuyện rồi, chỉ thấy ông ấy đáng thương, sống chẳng được hưởng phúc một ngày.”

“ Nhưng mà cậu nên hưởng phúc, sao bỏ việc mà đi?” Thử Tiêu xen vào, con coi của liệt sĩ, lại có nhiều chiến hữu cấp bậc cao như thế, nếu là hắn thì sống sướng rồi:

“ Cậu muốn cả đời sống trong ánh mắt thương hại của người khác, cả đời dựa vào bố thí của người khác à? Các cậu không hiểu loại cảm giác đó đâu, kỳ thực sự tồn tại của tôi chỉ khiến họ khó xử, xấu hổ, tôi đã nhiều năm không cùng họ đi tế mộ cha tôi rồi.” Thiệu Soái trả lời dứt khoát:

“ Vậy vì sao lại còn vào trường cảnh sát?” Dư Tội lấy làm lạ:

“ Tôi ....” Thiệu Soái cười ngượng: “ Tôi được vào thẳng nên đành vào thôi .... Tôi hơi ngốc, thi sáu môn thì một nửa không hợp cách, điểm của tôi chẳng đủ vào bất kỳ trường nào.”

Mọi người cùng bật cười, có điều trong nụ cười mang theo sự bất đắc dĩ.

Thiệu Soái từng cực kỳ hướng nội, trong trường học không giao tiếp mấy với bạn bè, nhờ cuộc gặp gỡ tình cờ làm mọi người hiểu nhau sâu hơn, bốn người cùng nhau đặt hoa viếng lên mộ, lau bia đá, dọn dẹp cỏ dại ...

Giữa chừng Lạc Gia Long kéo tay Dư Tội, Dư Tội kéo Thử Tiêu, ba người lặng lẽ lùi ra để lại không gian riêng cho hai cha con, vừa đi vừa nhìn mây trắng lững lờ trôi qua trên đầu.

“ Tôi nhớ cha quá, năm nay lão tử không đi làm nữa, bất kể thế nào cũng về ăn Tết với cha.” Dư Tội đột nhiên tuyên bố:

Thử Tiêu biết chuyện nhà Dư Tội, trêu chọc:” Cha cậu lấy vợ mới rồi, cậu về làm bóng đèn à, tôi không tin ông ấy còn nhớ thằng con phá hoại như cậu đâu.”

“ Một thời gian rồi tôi chưa đánh anh thì phải?” Dư Tội tóm lấy Thử Tiêu bắt đầu dày vò, cái mồm khốn kiếp này đáng đánh lắm, ngay cả Lạc Gia Long cũng nhảy vào giúp làm Thử Tiêu kêu như lên cao trào mới tha:

Cả ba nhốn nháo rất lâu mới thấy Thiệu Soái xuống, cám ơn từng người, lặng lẽ lên xe, mời mọi người ăn bữa cơm tụ họp, về thành phố lựa chọn rất lâu cuối cùng quyết định chọn cửa hàng Xuyên Vị Lâu cách trường không xa.

Bữa ăn đầu tiên ở đây 13 anh em bọn họ phải vét hết túi mới gom đủ tiền cơm, ở đây, bọn họ uống say bao lần, được đưa về KTX chẳng biết là ai. Cũng chính ở nơi này mỗi lần ăn cơm là chén bát cạn tới đáy, giở đủ trò đùn đẩy nhau thanh toán. Hôm nay bốn người gọi rất nhiều món năn, nhưng phát hiện ra, chẳng còn có mùi vị như năm xưa nữa.

Hôm đó thức ăn chả ăn là bao, nhưng rượu thì uống rất nhiều, đều say khướt, hôm sau tỉnh dậy, Dư Tội chẳng còn nhớ mình về Trang Tử Hà ra sao?

Tỉnh rượu rồi hồi tưởng chuyện xảy ra ngày hôm qua, kỳ thực hôm qua cảm xúc của Dư Tội rất nhiều, nghĩ rồi mình sẽ để lại câu chuyện thế nào? Sờ ngực, vị trí đó có tấm thẻ ngân hàng, một bí mật làm y mừng thầm cũng làm y toát mồ hôi lạnh, thứ này mà lộ ra thì mình cũng “hi sinh anh dũng luôn.”

Thế nhưng điều lo lắng đó chưa tới mà tin mừng đã tới rồi, khi người ta gặp vận, muốn đen đủi cũng không được, trong ngày hôm đó một thông báo đưa ra trên mạng nội bộ, truyền đi khắp đơn vị cảnh sát.

- .... Ngày 11 tháng 1, đội hình cảnh Trang Tử Hà trải qua tổ chức chặt chẽ, bố trí chu đáo, đột kích vào sòng bạc ngầm Tấn Từ sơn trang, bắt giữ nghi phạm bỏ trốn bị bộ công an truy nã cấp H, bắt được lượng lớn dụng cụ đánh bạc, tiền đánh bạc, vũ khí bị quản chế, cùng một khẩu súng Beretta-92, 9 viên đạn ... Sau khi báo lên, được sở công an tỉnh phê chuẩn, đội hình cảnh Trang Tử Hà vinh dự thưởng công lao hạng ba, đồng chí Dư Tội vinh dự lập công cá nhân hạng hai ..."

Bình Luận (0)
Comment