Sau buổi tế điện đơn giản, mọi người xúm quanh đưa hiệu trưởng thương tâm rơi lệ rời đi, Dư Tội ngạc nhiên lắm, vừa rồi ông cụ hết đích thân lau bia mộ lại khóc một hồi, rõ ràng không đơn thuần chỉ là tới tưởng niệm học trò cũ, chạy tới chỗ Mã Thu Lâm hỏi: “ Bác Mã, làm sao hiệu trưởng Vương lại đau lòng như thế ạ ... Chẳng lẽ có nguyên nhân sâu xa gì à?”
“ Ừ, thực ra là có, Thiệu Bình Sơn khi còn trẻ nổi tiếng nóng tính, ở trường thích đánh nhau gây sự, cùng với Hứa Bình Thu là cặp bài trùng chuyên gây họa … thế nhưng tới lúc sắp tốt nghiệp thì gây ra đại họa, không rõ vì chuyện gì mà cậu ta tổ chức một đám học sinh đánh nhau với công nhân mỏ, đánh cho ba người bị thương tật, thành án hình sự, dư luận rất xấu, phía trường học muốn khai trừ Thiệu Bình Sơn.” Quả nhiên là Mã Thu Lâm sống lâu biết rất nhiều:
“ Oa, xem ra đây là truyền thống của trường.” Thử Tiêu sáng mắt, bọn họ cũng thế còn gì, khi đó sắp tốt nghiệp còn đánh hai tên học sinh trường thể dục nhập viện luôn, cũng bị dọa khai trừ:
“ Rồi sau đó thế nào ạ?” Dư Tội đẩy Thử Tiêu qua một bên, toàn chen ngang linh tinh:
” Hiệu trưởng Vương thấy cậu ta là mầm non tốt, hơn nữa khi xảy ra chuyện một mình gánh hết trách nhiệm hộ bạn học, cho nên ông ấy thấy vẫn còn cứu được, bỏ thể diện xuống đi cầu xin người bị hại, cho nên mới qua được tai kiếp.” Mã Thu Lâm thở dài: “ Năm đó đội trọng án vừa vặn thành lập được ba năm, vậy mà do áp lực công tác mỗi năm giảm biên chế một nửa, sở xin người của trường, hiệu trưởng Vương đưa Thiệu Bình Sơn tới đó, nói làm cảnh sát cho ra hồn thì hẵng về lấy giấy tốt nghiệp ... Cậu ta cũng khá, chưa tới 5 năm lên làm đội phó, làm đội phó chưa tới 5 tháng chết không toàn thây ... Hiệu trưởng Vương vì thế mà coi cái chết của Thiệu Bình Sơn là lỗi của mình.”
À, ra vậy, Dư Tội đi cùng Lão Mã xuống núi, hiểu vì sao hiệu trưởng luôn nhấn mạnh không muốn trong số học sinh của mình có anh hùng. Khi mới biết chuyện này thì cảm động, về sau biết rõ hơn thì phẫn nộ, hôm nay biết hình tượng chân thật của anh hùng cao lớn, quay về cảm động.
Đi theo bậc đá tới cổng nghĩa trang, Hứa Bình Thu đang điều lái xe đưa đồng nghiệp về, gồm cả Mã Thu Lâm, chiếc xe của đội chi viên sắp lên đường, Lý Mân thấy Hứa Bình Thu đi về phía Dư Tội và Thử Tiêu thì không dám gọi nữa, suốt cả buổi không có cơ hội với họ, cô sợ trong đội có rạn nứt.
“ Hai đứa lại đây.” Hứa Bình Thu vẫy tay như gọi phục vụ:
Thử Tiêu lật đật chạy tới, khom lưng cười nịnh:” Chú có chỉ thị gì à?”
Dư Tội nhìn cái mặt Hứa Bình Thu là nóng máu, lão già này hóa ra hồi xưa chả tử tế gì, à không, giờ vẫn thế, rất bất đắc dĩ đi tới.
“ Nghiêm túc chút.” Hứa Bình Thu mắng Thử Tiêu hỏi:” Hai đứa hôm nay có thu hoạch gì không?”
Lão già này muốn đuổi mình khỏi tổ chi viện không thèm nói gì, lại còn kéo tới đây giáo dục, cái thứ buồi gì vậy, Dư Tội tuy có cảm xúc, nhưng không muốn nói với ông ta, lắc đầu:” Không có.”
“ Cháu có.” Thử Tiêu mong cơ hội thể hiện mà chẳng được, nghiêm túc nói:” Cháu được trải qua một buổi lễ rửa tội, cảm thấy các vị tiên hiền thật đáng ngưỡng mộ, có một ngày cháu cũng sẽ thành chiến sĩ như họ.”
Hứa Binh Thu nghe mà ê răng, nhìn cái thằng đứng bụng nhô ra cả đống, vỗ vỗ bụng: “ Giảm béo đi rồi hẵng bốc phét, nhìn cả tỉnh xem có mấy cảnh sát béo như cậu không?”
“ Có mà, lãnh đạo tỉnh thành béo hơn cháu nhiều lắm.” Thử Tiêu đắc ý nói:
Dư Tội cười khùng khục, giơ ngón tay với Thử Tiêu, hay, câu này chửi hay lắm, rất thâm thúy. Hứa Bình Thu thì bợp cho một phát, làm thằng béo im re.
Có điều đây là sự thực Hứa Bình Thu muốn giận cũng không được, ngược lại còn bật cười, quay sang Dư Tội: “ Cậu phải có tâm thái chính xác với an bài của tổng đội, ở tổ chi viện, cậu vĩnh viễn đứng phía sau, đó là vũ đài rất nhỏ ... Tôi thấy vũ đài nhỏ như thế, không chứa được cá lớn như cậu, cậu nên có vũ đài lớn hơn.”
Dư Tội mỉm cười, cái nụ cười đối phó ra mặt, giả tới không thèm che dấu, vì y không biết trong hồ lô Lão Hứa bán thuốc gì, lời này nếu nói vào hôm qua trước khi bị y phát hiện thì còn chút giá trị, hôm nay để y nhận ra mới nói thì giá trị giống nụ cười của y, chỉ mang tính chất đối phó thôi.
“ Chẳng lẽ hôm nay cậu thực sự không có chút thu hoạch gì, chẳng xúc động chút nào?” Lão Hứa có vẻ chưa cam tâm:
“ Có.” Dư Tội nhìn Lão Hứa, đột nhiên nhớ ra một thu hoạch:
“ Là gì?”
“ Tôi thấy tổng đội trưởng và phó sở trưởng Vương Thiếu Phong không phải địch thủ chính trị.”
“ Đương nhiên là không, chúng tôi có phương thức làm việc khác nhau, ý kiến chia rẽ, đó là điều bình thường trong công tác, không thể gọi là đối địch.” Hứa Bình Thu ngạc nhiên, chàng trai này có góc độ nhìn nhận vấn đề khác biệt, tầm mắt cao lên rồi, ông an ủi lắm:
“ Không phải, ý tôi nói là, hai người là tình địch ... Oa, chính chú ép tôi nói mà.”
Vù một cái, tay Lão Hứa bạt qua, Dư Tội sớm có phòng bị nghiêng người tránh, Thử Tiêu đang cười trộm ăn cú tát trời giáng, kêu oa oa, ôm đầu chạy mất.
Lão Hứa tức tới mày dựng đứng lên, nhưng mà các cảnh sát khác đang đi tới, đành phải nhịn, Dư Tội thì lui lại hai bước đứng nghiêm, trong lòng cười thầm.
Thế là Thử Tiêu thành bia ngắm, Hứa Bình Thu mắng: “ Nhặt lên.”
Kiếm cớ Thử Tiêu rơi mũ, giáo huấn một phen, sau đó chuyện nọ sọ chuyện kia: “ Béo thế này thì còn ra thể thống gì, không giảm cân thì ở cơ sở đi ... Hai đứa nghe rõ đây, nếu chưa có mệnh lệnh còn tự ý hành động, tôi sẽ cho biết tay, thấy làm chỉ đạo viên, làm đội trưởng chưa thoải mái à? Đồn công an ngoại ô thiếu người làm hộ tịch đấy, chuẩn bị đi.”
Mắng xong giữ uy nghi lãnh đạo rời đi.
“ Mẹ cha nó, khốn nạn, miếng to nhất không phải bị tổng đội, chi đội đớp mất rồi sao?” Thử Tiêu tức giận vô cùng, thấy mình bị thương không đáng tí nào, phát hiện xung quanh cười mình bị lãnh đạo mắng, quay sang trút giận lên Dư Tội:” Cậu lắm mồm thế làm gì, chuyện của lãnh đạo cũng dám gièm pha.”
“ Tôi chướng mắt với bộ dạng của ông ta.”
“ Được rồi, sau này đừng tìm tôi nữa, không tôi bị đưa đi tra hộ khẩu. Mẹ nó, vợ tôi nói đúng, cậu toàn hại tôi.” Thử Tiêu bực rồi, muốn cắt tình anh em:
Thôi, mình về Trang Tử Hà, nơi đó thoải mái, Dư Tội vẫy vẫy tay với Chu Văn Quyên đang lên xe đại đội hai, cô gái ít nói đó mỗi lần gặp nhau đều thế, chỉ nhìn nhau cười vẫy tay.
Lý Mân vẫy tay gọi Dư Tội đi thôi, Dư Tội nhìn Tiêu Mộng Kỳ và Lão Nhâm ngồi trong xe, chép miệng:” Chà, cái xe trăm vạn, cảnh sát cơ sở chúng tôi sao dám ngồi.”
Nói xong cười khẩy bỏ đi.
“ Cậu ấy làm sao thế, chẳng có chút độ lượng nào?”
Nhưng không ai đáp lời Lý Mân, hai chàng trai đó tuy bất học vô thuật một chút, nhưng hơn nửa năm qua mọi người thành công dung hòa làm một, nếu chia tách, thực sự rất tiếc. Tiêu Mộng Kỳ hết sức bối rối, nhìn mọi người nuối tiếc, hoặc nghi ngờ, cảm thấy cái độ ngũ từng gắn kết đang dần tan rã.
“ Thử Tiêu, nhanh lên nào.” Lý Mân gọi to:
Thử Tiêu nhìn mấy người trên xe lại nhìn Dư Tội một mình, hắn quyết định rất nhanh, bỏ tổ chi viện, chạy theo thằng bạn xấu, không nói một lời.
“ Đi thôi, đều lớn thế rồi, còn cần an ủi họ à?” Nhâm Hồng Thành ra lệnh, xe đóng cửa lên đường, qua Dư Tội không dừng lại: