Lời nói tới đó, Dư Tội cũng không tranh luận gì thêm với Lão Nhâm nữa, cho tới tận khi xuống xe, ông ta dẫn thành viên đội chi viện vào nghĩa trang, Dư Tội và Thử Tiêu là hai thứ lạc loài theo sau rất xa.
Tiêu Mộng Kỳ lo giữa mọi người sinh ra hiểu lầm, nói nhỏ với Nhâm Hồng Thành: “ Xử trưởng Nhâm, hai người đó hơi ngốc, đừng chấp họ.”
“ Sai, tôi rất thích bọn họ, lý trí không mù quáng mới làm được cảnh sát tốt, thường người ngốc một chút mới thành anh hùng.”
Lão Nhâm lắc đầu chắp tay sau lưng đi trước, mấy người còn lại ngơ ngác không hiểu gì, có điều cảm giác người ta cãi nhau một trận không có gì, còn mấy bọn họ mới bị xem nhẹ.
Đây là nghĩa rang lớn xây men theo núi, rừng cây rậm rạp mọc cùng thế núi, nhìn khắp nơi thông bách đen xì phủ lớp tuyết trắng đầu cành, đẹp vô kể.
“ Nơi này sơn thanh thủy tú, không tệ.” Thử Tiêu chép miệng đánh giá một câu không hợp thời điểm:
Dư Tội còn quá hơn: “ Muốn nằm xuống đây không khó, lần sau hi sinh vì nhiệm vụ là được.”
“ Phì phì, đồ mồm quạ.” Thử Tiêu dựng ngón giữa lên, có điều vẫn thấy nơi này không tệ, kiên trì quan điểm của mình: “ Nơi này không tệ thật, biết giá ngôi mộ giờ là bao nhiêu không, mấy vạn một mét vuông, lên nhanh hơn giá phòng.”
Dư Tội nhìn thấy người quen, đi tới phía đó.
Thử Tiêu kéo lại: “ Khoan khoan, Dư Nhi, cậu ngàn vạn lần đừng đi tranh nhé, không cho chúng ta về tổng đội càng hay, ở đội hình sự tốt hơn nhiều, có lợi ích kinh tế thực.... Hay là chúng ta hợp kế, tôi nói này, bọn đánh bạc đó, chúng ta ép tiếp, cậu dọa chúng chút, để chúng phải chạy vạy lo lót, đặc biệt là bọn công vụ viên sợ nhất là cái này ... Ê, đừng đi, thật đấy, chuyện này tôi sở trường hơn cậu ...”
Càng nói Dư Tội đi càng nhanh, không thèm chung hàng ngũ với cả thằng cảnh sát hủ bại này nữa.
Người tham gia không ít, hôm nay là giỗ tròn 20 năm, Hứa Bình Thu nhìn quanh, đội trưởng cũ của họ là Lão Mã cũng tới, đại bộ phận đội viên tổ đột kích năm xưa có mặt, năm xưa là chàng trai trẻ, nay là sĩ quan các cấp rồi, người cao nhất lên tận bộ, đang thì thầm gì đó với Vương Thiếu Phong.
Vạn Thụy Thăng cảm khái muôn phần:” Chớp mắt một cái đã 20 năm.”
“ Ừ, chúng ta đều già rồi, thêm vài năm nữa súng trong tay phải giao cho đời sau thôi.” Hứa Bình Thu cũng tràn ngập cảm xúc, nhìn Thiệu Vạn Qua, nhìn Sử Thanh Hoài và Tiêu Mộng Kỳ, rất nhiều nhân vật thế hệ sau sắp thay thế vị trí bọn họ:
“ Đã nghĩ kỹ chưa, đây là thời giáp hạt, ông là bảo đao sắp già, đao truyền thừa lại chưa xuất sư.”
Đúng thế, trong thế hệ mới, Sử Thanh Hoài và Tiêu Mộng Kỳ thiên hướng khối văn phòng, Tần Cao Phong, Thiệu Vạn Qua luôn lăn lộn tuyến đầu thì văn hóa quá thấp, tính cách gàn dở. Còn phó cục trưởng Miêu Kỳ xuất thân điều tra hình sự đấy, nhưng lại ngồi ở vị trí hành chính quá lâu, nhiễm thói quan cách rồi. Không có lớp kế cận đã thành tâm bệnh của Hứa Bình Thu.
“ Mấy năm nay tôi buông tay rất nhiều cho người dưới được rèn luyện, nhưng kết quả không được như ý, chẳng thấy ai nổi bật cả.” Hứa Bình Thu thở dài:
“ Vì thế đưa hai đứa nó xuống tuyến đầu? Chúng có ý kiến đấy, vừa rồi trên đường đi còn cãi nhau với Nhâm Hồng Thành một trận, Lão Nhâm suýt bệnh cũ tái phát.” Chính ủy Vạn mách lẻo:
Hứa Bình Thu cười khổ, dụng tâm khó nhọc của ông, chưa chắc được người trong cuộc cảm thông:” Làm quan thì ai cũng làm được, làm cảnh sát thì không phải ai cũng có thể làm tốt, còn làm một chỉ huy có tầm nhìn toàn cục càng khó ... Anh nói thằng nhãi đó thế nào? Chưa nói cái khác, có thể vượt khu điều động cảnh sát, hành động hiệu quả tức tốc như thế, chúng ta cũng chưa chắc đã ra lệnh hiệu quả như vậy.”
“ Thực sự muốn cậu ta kế thừa anh sao?” Chính ủy Vạn không khỏi lo lắng:
“ Cậu ta có thiếu sót, thêm vào thằng nhóc Thử Tiêu nữa ...” Hứa Bình Thu không phủ nhận đó là bộ đôi ăn ý, bổ xung cho nhau rất tốt, nhưng khi làm bừa thì phá hoại cũng không tưởng, bực mình nói:” Dù sao cũng hơn để lại ở tổng đội vài năm, rồi biến thành người như anh.”
Lại bắt đầu nói năng khó nghe rồi, may là già rồi đấy, mười năm trước thôi thì giống hệt thằng nhãi kia, mỗi người giữa ý kiến riêng, nhưng đều lý giải cho đối phương. Đang tranh cãi thì một chiếc xe dừng lại, trên xe đi xuống một ông già tóc bạc phơ được nữ nhân trung niên hiền hòa dìu đi, tức thì cảnh sát xung quanh đều đi nhanh tới kính lễ, người gọi thầy Vương, gọi gọi hiệu trưởng, có người gọi chủ nhiệm, cả hai tên phản nhịch Dư Tội và Thử Tiêu cũng cung kính đợi bên đường.
Hiệu trưởng trường cảnh sát Vương Lam tới rồi, nếu không có bộ cảnh phục kia, chắc không ai coi ông ta là nhật vật gì, thực tế cũng đúng là như vậy, nhưng từ cảnh giám đến cảnh đốc, đều kính lễ với ông.
“ Phụng Thành ... Nuôi râu từ ở trường tới giờ đây à? Dài quá rồi, chỉ làm tổ cho chấy, hay gì đâu.”
“ Lưu Chí Giang ... Cục trưởng rồi cơ đấy.”
“ Hứa Bình Thu, vẫn đen như thế nhỉ, giờ ngồi văn phong nhiều vậy mà không trắng tí nào sao?”
“ Ha ha, Trần Hạo, làm lãnh đạo trên bộ rồi, không biết chủ nhiệm lớp năm xưa kéo cậu lên văn phòng tôi đòi kỷ luật nghĩ gì?”
Ông cụ trí nhớ tốt lắm, gặp ai không những gọi ra tên mà có khi còn nói cả chuyện xấu năm xưa.
Đây không phải là khí thế của quan cao hơn một cấp đè chết người, cũng chẳng phải cảnh hàm trấn nhiếp, mà là đức cao vọng trọng làm người ta ngưỡng mộ, ông cụ là người mà chớ đem cấp bậc chức vụ ra đánh giá.
Dư Tội ghé tai nói với Thử Tiêu: “ Tôi thấy làm cảnh sát ngầu nhất là hiệu trưởng của chúng ta, bất kể chức vụ gì đứng trước ông chỉ là học sinh thôi. Chậc, hay là về trường kiếm cái chức nào đó.”
“ Thôi đi, ngầu nhất là người nằm dưới kia kìa, cả hiệu trưởng cũng phải kính lễ.”
Dư Tội trừng mắt với thằng béo, sau đó chú ý tới nữ nhân kia, búi tóc đơn giản, da trắng trẻo, rất xinh đẹp, có tuổi rồi vẫn giữ vóc dáng gọn gàng, song không phải bị phong vận bà ta thu hút, mà vì phát hiện nữ nhân này có vẻ lúng túng với Hứa Bình Thu. Bà ta vốn đang dìu bên trái ông cụ, đến gần chuyển sang bên phải, giống tránh mặt.
Chuyện gì thế nhỉ? Dư Tội bắt đầu suy đoán âm u, có gian tình là cái chắc.
Nhưng tiếp đó lại giật mình, nữ nhân đó khoác tay Vương Thiếu Phong rất thân mật, càng thêm quái dị rồi, vội vàng chạy đi hỏi Mã Thu Lâm:” Bác, bác, nữ nhân kia là ai?”
“ Ngu xuẩn, vợ cục trưởng mà cũng không biết, cô ấy là Vương Phù, con hiệu trưởng Vương, nhưng không theo nghề cha mà làm hành chính.” Mã Thu Lâm giải thích:
“ Ý cháu là bà ấy và xử trưởng Hứa ... Hình như ...”
“ Cút xa một chút, chuyện người lớn dám xen vào.” Mã Thu Lâm chỉ tay ra xa:
Dư Tội vội vàng chạy về vị trí cũ, Mã Thu Lâm ném cho y ánh mắt cảnh cáo rồi đi đón hiệu trưởng.
Tình huống phức tạp rồi đây, nhưng Dư Tội tạm thời không truy cứu sâu hơn, vì ông cụ tới rồi, ưỡn ngực kính lễ: “ Chào hiệu trưởng.”
“ Tôi nhận ra cậu.” Vương Lam nghĩ một lúc rồi nhớ ra kẻ cầm đám sâu hại, bị gọi lên văn phòng ông nhiều lần, trên người chàng trai này hẳn đã xảy ra rất nhiều câu chuyện, không còn thấy sự non nớt nữa, mà là sự sắc bén ẩn bên trong:
“ Cám ơn hiệu trưởng vấn nhớ.” Dư Tội thấy rất vinh hạnh:
“ Tên của cậu rất dễ nhớ, Dư Tội, chuyện của cậu ngoài trường truyền tới tai tôi rồi.”
Vương Lam hiền từ ôm Dư Tội vỗ vỗ vai:” Vất vả rồi, từ tuyến đầu vươn lên được đều là người giỏi giang.”
“ Cám ơn hiệu trưởng, không vất vả ạ.”
Chỉ đơn giản một câu, Dư Tội như được tiêm thêm liều thuốc an thần, ưỡn thẳng lưng, y không phải người dễ xúc động, nhưng vị hiệu trưởng già này lại có thể làm tất cả cảm động:
Ai cũng biết rất nhiều học viên kém tới mức phải khai trừ, nhưng hiệu trưởng Vương luôn cố gắng hết sức cứu vãn, nhiều người nhờ ông giơ cao đánh khẽ mà thoát nạn mà cảm hóa, nhiều năm trôi qua về trưởng, chỉ để bái phỏng ông.
“ ... còn nhớ trong lễ tốt nghiệp tôi nói gì không?” Vương Lam chỉ mặt Thử Tiêu cười, chàng béo đó cũng là người làm ông khó tin:” Tôi không mong trong số các học sinh của tôi xuất hiện anh hùng, vì cái từ đó quá bi ai thống khổ.”
Đi tới gần mộ Thiệu Bình Sơn, ông cụ ngồi xuống vuốt ve tấm bia đá lạnh băng.
“ Nhưng luôn có những người như thế, đến thời khắc trọng yếu, khảng khái hi sinh, thành tấm bia làm người ta hoài niệm ... Bình Sơn, thầy và mọi người tới thăm em đây ...”
....
Có một điều là, không ai trong nhóm nhân vật ở Hắc Oa học trường này nhé, ví như Trương Kiệt, Quách Nguyên học trung cấp cảnh sát kém một bậc, Hồ Lệ Quân lại học đại học cs ở Trường Sa thì phải, còn Dương Hồng Hạnh, Giản Phàm lại là tay ngang chuyển nghề thôi.