Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 742 - Q6 - Chương 040: Nhiệm Vụ Đặc Thù. (3)

Q6 - Chương 040: Nhiệm vụ đặc thù. (3) Q6 - Chương 040: Nhiệm vụ đặc thù. (3)

Bức ảnh ố vàng, cảnh phục kiểu cũ, khắp nơi là vòng hoa trắng, còn có hình ảnh vi tính tái hiện hiện trường năm xưa, một mặt tường tan nát, cửa sổ kính vỡ nát hòa vào nhau, đống máu loang lổ.

Vụ án giống như Lạc Gia Long đã kể, năm đó xưởng cán nguội xảy ra sự việc ác tính, nghi phạm ôm thuốc nổ xông vào hội nghị ban lãnh đạo dọa cho nổ ... Sau khi nhận được báo cáo, đại đội trưởng Thiệu Bình Sơn tới hiện trường, trong tình thế nghi phạm sắp mất kiểm soát, ông cời hết quần áo chỉ còn quần đùi vào khuyên nhủ ... Trong quá trình đó, con tin lợi dùng cơ hội bỏ chạy, nghi phạm nổi điên kéo chốt, Thiệu Bình Sơn ôm nghi phạm lao ra ngoài tòa nhà.

Sau đó uỳnh!

Đó là câu chuyện rất nhiều người biết, cho tới giờ vẫn gây xúc động.

“ Câu chuyện này đối với người hiện đại đã lỗi thời rồi.” Nhâm Hồng Thành click chuột đóng lại đoạn hình ảnh không dài, nhìn người trong xe:” Nhưng đối với toàn thể cảnh sát chúng ta, vĩnh viễn không lỗi thời, anh ấy hi sinh thân mình bảo vệ năm con tin, cùng với rất nhiều đội viên mai phục cách tường, lúc đó có một bộ phận đu thừng trên mái xuống, họ nhận lệnh tấn công rồi, chỉ chênh lệch vài giây ...”

Thương cảm dần dâng lên trong lòng mọi người, sự thương cảm đó tựa hồ không vẻn vẹn vì một đồng nghiệp qua đời.

“ ... Làm cảnh sát chưa tới 10 năm, đồng chí Thiệu Bình Sơn tham gia hơn 100 vụ án khác nhau, bắt hơn 300 nghi phạm, với cảm giác trách nhiệm cao độ và thái độ công tác nghiêm túc hoàn thành xuất sắc các loại nhiệm vụ nặng nề. Tôi không biết phải đánh giá ra sao phẩm chất chói sáng này, nhưng tôi nghĩ đó là một tình yêu vô hạn với nghề nghiệp, trách nhiệm vô hạn với nhân dân, lòng trung thành vô hạn với tổ chức đã tạo nên hành động anh hùng ...”

Câu chuyện anh hùng luôn dễ lấy nước mắt người đi sau, Lý Mân mau nước mắt xụt xịt, hai thực tập sinh lần đầu tiếp xúc với câu chuyện này, thương tâm không thôi, ai nấy không nói lên lời.

A, có bất ngờ, Thử Tiêu chả có cảm giác gì vừa ngáp còn chóp chép miệng, Lý Mân tình cờ phát hiện còn trừng mắt với hắn, đúng là đứa vô tâm.

Còn một kẻ vô tâm nữa, Dư Tội như không thoải mái, ngọ nguậy liên hồi, Nhâm Hồng Thành có chút tức giận:” Sao, cậu có ý kiến với tôi hay với câu chuyện này.”

“ Không có, ông cứ tiếp tục lừa người đi, quan tâm tới tôi làm cái gì?” Dư Tội nói luôn, giọng điệu rất chướng tai:

“ Lừa người?” Nhâm Hồng Thành giọng cao lên mấy phần:” Cậu không giải thích cho rõ ràng thì xéo xuống xe cho tôi.”

Chọc vào vạy ngược của ông già rồi, người khác cùng tức giận nhìn y, Thử Tiêu tuy rất thông cảm nhưng lần này không dám chung chiến tuyến với Dư Tội nữa, rụt vai lại.

“ Tôi biết anh có ý kiến với tôi, nhưng tôi không phải là người cướp thành quả của người khác, anh cung không nên đem cảm xúc riêng vào hoàn cảnh này.” Tiêu Mộng Kỳ thấy Dư Tôi quá nhỏ nhen:

“ Không phải tôi coi thường cô, nếu tôi muốn hái thành quả thì tôi đã lấy trước, cô muốn cũng chả thấy mà lấy đâu.” Dư Tội trải bao sóng gió rồi, chẳng mất bình tĩnh:

Nhâm Hồng Thành châm chọc: “ Cậu cho rằng mình là anh hùng chứ gì, bắt cờ bạc cũng bắt được đào phạm cấp H, giỏi quá phải không?”

“ Đúng đấy, nếu khi đó tôi và đào phạm chiến đấu, nếu chẳng may tôi ngã xuống đó, tương lai cũng là anh hùng, cũng thêm vào những từ tình yêu vô hạn với nghề nghiệp, trách nhiệm vô hạn với nhân dân, lòng trung thành vô hạn với tổ chức đã tạo nên hành động anh hùng.” Dư Tội dài giọng khó ưa hết mức:

Thử Tiêu cười phun ra, sau đó phát hiện không ai cười, cố nhịn.

Nhâm Hồng Thành mặt đỏ tía tai quát lớn hết cỡ: “ Cút, cút xuống xe ... Lái xe, dừng lại.”

“ Ông dọa ai đấy, ông là cái thá gì mà đuổi tôi?” Dư Tội đứng bật dậy:

Mấy người kia vội vàng ngăn Nhâm Hồng Thành, ông già tức giận muốn sắn tay đánh người, không ngờ Dư Tội càng nổi giận hơn:” Sao ông cố tình để mọi người hiểu lầm, sao ông không kể hết câu chuyện đi? Động cơ vụ án này là gì? Quá trình xảy ra vụ án là gì? Sau vụ án các người xử lý vụ án ra sao? Ông nói hết đi, ông mà không nói rõ ràng, ông mới là người phải xéo xuống xe.”

Nhâm Hồng Thành bị Tào Á Kiệt ngăn cản cứng người, như bị đánh trúng chỗ yếu, đứng im nhìn Dư Tội.

Dư Tội đá văng Thẩm Trạch và Du Phong giữ vai mình, đùng đùng nổi giận: “ Nghi phạm gây nổ không phải là tên thổ phỉ hung ác nào hết, ông ta là Mã Học Phong, công nhân xưởng cán nguội, trước khi chuyện xảy ra, ông ta và vợ thuộc danh sách cho thôi việc đầu tiên, nhà có một trai một gái, các người có biết thời đại đó bị cho thôi việc là gì không? Là trời sập, là giết cả nhà họ rồi ... Vậy mà tiền bố trí thất nghiệp lại không phát, bọn họ quỳ cả xuống cầu xin mà không được phát, đó là động cơ ... Cho nên ôm thuốc nổ đi tìm lãnh đạo, ông ta chỉ muốn lấy tiền về cho gia đình, con cái, vì cùng đường mới có hành vi đó, tạo ra thảm kịch này ... “

Im phăng phắc, mọi người đều ngạc nhiên nhìn Dư Tội giọng đanh thép, Nhầm Hồng Thành thở dài, Dư Tội càng chướng mắt:” Sao ông không kể chuyện sau này đi, vợ anh hùng bỏ đi, con anh hùng không ai quản, chút tiền phủ tuất đáng thương không đủ nuôi đứa bé. Rồi những kẻ tham ô tiền của công nhân ăn tới béo phì thì sao, chúng thăng quan tiến chức, các người đối xử với anh hùng như thế à? Các người mà thực sự tôn trọng anh hùng thì các người không để những kẻ kia sống nhởn nhơ.”

“ Anh có còn là đảng viên không?” Tiêu Mộng Kỳ quát ngang:

“ Vì tôi là đảng viên cho nên mới không thèm đứng cùng hàng ngũ với các người.” Dư Tội đáp trả ngay:

Căng rồi, không ngờ lại xảy ra chia rẽ lớn như thế ở sự việc này, Dư Tội vừa chửi mắng vừa nhổ nước bọt, lúc này Nhâm Hồng Thành cũng không dám đuổi Dư Tội xuống xe nữa, nhìn bộ dạng không sợ trời sợ đất của y, thực sự hết cách.

“ Bỏ đi, xem ra tôi không dạy tư tưởng chính trị cho cậu được rồi.” Nhâm Hồng Thành gạt người khác ra ảm đạm ngồi xuống:

“ Vì ông đang né tránh sự thực.”

Kệ Thử Tiêu nháy mắt, Dư Tội vẫn nói, Lão Nhâm lại bị kích sôi máu: “ Chẳng lẽ tôi nói sai, chẳng lẽ người như thế không phải là anh hùng.”

“ Ông sai còn không chịu nhận, tôi cho ông biết là ông sai ở đâu, anh hùng là danh xưng người sau này tặng cho ông ấy, ông không được dùng đánh giá của người sau này đem giáo dục người sau này, đó không phải là giáo dục mà là gây hiểu lầm. Tôi tin lúc Thiệu Bình Sơn xông lên, không phải vì muốn làm anh hùng, vì muốn bảo vệ con tin, bảo vệ đồng đội phía sau, thế là đủ rồi, đó là hành động cao đẹp, không cần các người bôi vẽ đủ thứ vào làm gì.” Dư Tội chất vấn lại: “ Chả lẽ với ông hành động đó chưa đủ là anh hùng với các người à? Kẻ coi thường Thiệu Bình Sơn là các người.”

Nhâm Hồng Thành cứng họng không đáp được.

“ Thứ hai, tưởng niệm thì không sai, nhưng sự thực lại không đúng, đoạn phim này bỏ đi nguồn cơn phía trước, câu chuyện phía sau của anh hùng, thậm chí xóa bỏ đi Thiệu Bình Sơn nhiều lần vi phạm kỷ luật bỉ xử phạt, các người chế tạo ra hình tượng cao vời vĩ đại, vì sao? Vì các người muốn lừa cảnh sát kiếm vài ba nghìn không đủ nuôi gia đình đều đi làm anh hùng chứ không phải các người tôn vinh anh hùng. Các người đang lợi dụng Thiệu Bình Sơn, tôi hỏi ai xúc phạm phạm người người chết ở đây?”

Không thể không nói tuyệt đại đa số người hiện đại đều có tâm thái phản cảm với loại giáo dục này, nhưng mà phun hết ra như Dư Tội thì hiếm thấy, cả khoang xe im lặng, Nhâm Hồng Thành sa sút: “ Ngồi cả đi.”

Lúc này đến ông già xấu hổ nhìn hai thực tập sinh, nhìn thành viên tổ chi viện, thấy cụt vốn từ, không còn gì để dạy người sau nữa, quay sang Dư Tội: “ Xem ra cậu biết sự thực, vậy là cảnh sát, cậu nói lựa chọn của ông ấy là sai sao?”

Dư Tội lắc đầu: “ Không sai.”

“ Vậy là đồng chí, cậu nói chúng tôi làm sai sao? Nếu như có anh em của cậu một ngày ngã xuống, cậu có muốn đem chuyện không vẻ vang gì đặt vào sự tích của anh em cậu không?” Nhâm Hồng Thành nhìn sắc mặt Dư Tội tự nói:” Cũng không sai đúng không, cho nên vẫn là cậu sai, nếu cậu chất vấn tôi, vậy đợi ngày nào cậu gặp chuyện tương tự hãy chất vấn tôi được không?”

Bình Luận (0)
Comment