Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 741 - Q6 - Chương 039: Nhiệm Vụ Đặc Thù. (2)

Q6 - Chương 039: Nhiệm vụ đặc thù. (2) Q6 - Chương 039: Nhiệm vụ đặc thù. (2)

Hai thực tập sinh chưa có tư cách tham dự trò đùa này chỉ có thể che miệng cười, tổ chi viện ai cũng khác người, nhưng khác người nhất là tổ phó. Dư Tội bị trêu vậy mà lần này lại im thịt, không dám cãi, đám người này mắt tinh lắm, Tiêu Mộng Kỳ phát hiện ra cái khác: “ Anh đeo cái cà vạt cao cấp giá hơn 3000 đồng, có phải muốn mọi người thù hận không?”

“ Hả, thật à, tôi không nhìn ra.” Thử Tiêu hét lên:

Lý Mân thì tái mặt, lo lắng hỏi: “ Dư Nhi, đừng nói cậu bắt con bạc thuận tiện đút túi nhé, không được đâu, thành cảnh sát bẩn đấy.”

“ Cái gì chứ, người ta tặng tôi, tôi không biết nó đắt như thế.” Dư Tội cũng kinh hãi, y nói thật, y đâu có chút khái niệm gì về đồ cao cấp, bảo y phân biệt táo tươi với táo thối còn được:

“ Có người tặng cậu cà vạt đắt như thế mà không phải cảnh sát bẩn à?” Lý Mân rất không vui:

“ Là bạn, bạn thuần túy ... Việc gì tôi phải giải thích cho chị, đi ra đi ra.” Dư Tội có chút tức giận:

Tiêu Mộng Kỳ cười: “ Tôi tin Dư Tội, nếu là người hối lộ, sẽ không tặng món quà nhỏ giá trị cao thế này đâu, càng không ai đi hối lộ lại tặng cà vạt hết, mọi người đừng nghi oan cho đồng chí của mình.”

“ Xem đi, chủ nhiệm Tiêu đúng là hiểu lòng người.” Dư Tội cuối cùng đã tìm được người chung chiến tuyến:

“ Chắc chắn là do một cô gái tặng, không phải là án, mà là tư tình.” Tiêu Mộng Kỳ rất nghiêm túc nói:

Dư Tội nuốt lời vừa nói về, đám đồng đội cười càng vui, nhìn cái vẻ xấu mặt của y, Tiêu Mộng Kỳ liền biết đáp án chính xác rồi, nam nhân vô tâm chứ với các cô gái, những thứ như thắt lưng, cà vạt, tất, găng tăng, khăn quàng, đều không dễ dàng tặng.

Đáp án này đồng thời cũng là lằn ranh giới hạn, ngăn cách tình cảm mông lung của Tiêu Mộng Kỳ với Dư Tội,

Lúc này hai thực tập sinh phát hiện ra một điều, ở đây người có cảnh hàm cao nhất là Tiêu Mộng Kỳ, thấp nhất là tổ phó Dư, vai đeo hàm cảnh viên cấp hai, còn không bằng bọn họ, tốt nghiệp đại học một cái là được hàm cảnh viên cấp một, cao hơn một cấp.

Cả hai không dám nói, chỉ cho Tào Á Kiệt, mọi người lại được trận cười nữa, Dư Tội nhớ ra y bị đuổi về quê, chẳng ai nhớ nâng cảnh hàm cho y, bình thường không để ý, giờ đứng cạnh nhau rất lúng túng.

“ Đừng cười, cảnh hàm là cái gì, Dư Nhi mà muốn thì cảnh đốc cũng không thành vấn đề.” Thử Tiêu bảo vệ người anh em một câu:

Câu này làm Tào Á Kiệt và Du Phong cười càng to, Tiêu Mộng Kỳ gần 30, lại còn ra nước ngoài du học, nhờ chuyên ngành mà có hàm cảnh đốc cấp ba, cảnh sát bình thường cả đời cũng không hi vọng tới cấp đó.

“ Thật đấy, bác Mã cả đời chỉ lên được cảnh ti cấp ba, bác ấy là chuyên gia chống trộm cắp vang danh toàn tỉnh, mà nhiều sĩ quan cảnh sát tốt nghiệp đại học hai năm cũng là cảnh ti cấp ba rồi, không thể so được.” Tiêu Mộng Kỳ thong thả nói:

“ Mọi người thật không cố kỵ tới cảm thụ của tôi nhỉ, mà vai có thêm vài sao cũng ích gì, kiểm thêm vài đồng còn hơn, vai cả đống sao thu nhập chẳng bằng con số lẻ chúng tôi bắt đánh bạc.”

Mọi người không ngờ Dư Tội lại phản ứng như thế, Thử Tiêu vỗ tay:” Đúng đúng, mười năm vất vả kiếm sao chẳng bằng một đêm đi bắt đánh bạc, mọi người không biết nhiều cỡ nào đâu, tôi đếm tiền tới không ngủ nổi.”

“ Đã là gì, cảnh sát trong đồn tôi nhìn tiền còn bị cao huyết áp.” Dư Tội tặc lưỡi:

Hai người họ một hát một khen, phụ họa nhau thì ai chống nổi, cả đội im hết.

Đây là khoảng thời gian nhàn nhã ít ỏi trước khi tuyên bố mệnh lệnh, thường sau đó là phải giữ im lặng, có điều Dư Tội lấy làm lạ, nhiệm vụ gì mà cần ăn mặc chính thức như thế.

Lát sau chính ủy Vạn, Sử Thanh Hoài và Nhâm Hồng Thành đi ra, hai vị chính ủy lên xe đi thẳng, chỉ còn Nhâm Hồng Thành tới trước đội ngũ.

Thật là lạ, Lão Nhâm quanh năm nhốt mình ở bộ phận bảo mật, người thường khó gặp được một lần, ai cũng biết ông ta là đặc vụ, nhưng chỉ ông ta là tồn tại ngoài ánh sáng, số còn lại chỉ là những con số, có khi cả đời không lộ diện.

“ Các đồng chí, hôm nay có một nhiệm vụ đặc thù, tôi được tổng đội trưởng ủy thác, tuyên bố lệnh bổ nhiệm, bổ nhiệm đồng chí Tiêu Mộng Kỳ, làm chủ nhiệm khoa giám sát kỹ thuật tổng đội hình sự, kiêm tổ trưởng tổ chi viện, mọi người hoan nghênh.” Nhâm Hồng Thành rất chính thức tuyên bố:

Ồ, lại gài thêm một người rồi, danh tiếng tiểu tổ chi viện rất cao, ai chả muốn vào hưởng kế hào quang, chỉ là bị Sử Thanh Hoài từ chối hết, thà chọn hai thực tập sinh thiếu kinh nghiệm thừa nhiệt huyết bồi dưỡng làm lớp kế cận hơn là tuyển những tinh anh khác mang ý đồ bất chính.

Tiêu Mộng Kỳ tất nhiên là ngoại lệ, cô không chỉ có trình độ hoàn toàn phù hợp mà còn sát cánh cùng tiểu tổ chi viện chấp hành nhiệm vụ, về lý luận mà nói thì không có vấn đề gì. Có điều Dư Tội vừa nghe thông báo thì sắc mặt khó coi nhìn người khác trong tổ vỗ tay nhiệt liệt không tỏ ra có chút bất ngờ nào, trong lòng dâng lên cảm giác hết sức khó chịu, lại nhìn Thử Tiêu rõ ràng cũng không hay biết gì hết, Thử Tiêu dùng giọng môi nói: Đoán chừng chúng ta bị cho ra rìa, không về được nữa rồi.

Dư Tội hiểu ý, chuyện này sao không trao đổi với y, dù gì y là tổ phó mà, cho dù không cần y cho phép cũng phải báo một câu, tức giận hô:” Báo cáo.”

Nhâm Hồng Thành đang định tuyên bố mệnh lệnh tiếp theo thì bị cắt ngang, ngạc nhiên hỏi: “ Chuyện gì thế Tiểu Dư?”

“ Chủ nhiệm Nhâm, nhiệm vụ lần này, tôi và đồng chí Nghiêm Đức Tiêu có thể không tham gia không?” Dư Tội bước lên một bước:

“ Vì sao?” Nhâm Hồng Thành lấy làm lạ, Tiêu Mộng Kỳ lúng túng, chuyện cô lo nhất tới rồi:

“ Tổng đội an bài tổ chi viện thì liên quan gì tới cảnh sát cơ sở chúng tôi, chúng tôi bận lắm, không rảnh tốn thời gian ở đây đâu.” Dư Tội mà bực mình thì ông trời cũng chẳng nể:

Thử Tiêu cũng rời hàng ngũ bước lên, giọng gay gắt: “ Đúng thế, xem ra tất cả đều đã biết chuyện rồi, khinh chúng tôi bằng cấp thấp gạt ra ngoài chứ gì? Khinh nhau thế thì đường ai nấy đi cho rảnh, gọi tới đây làm gì.”

Khó xử rồi, tổng đội đúng là có ý tứ đó, từ khi kiến thiết nền tảng kỹ thuật, từ kho thông tin, tới giám sát từ xa, yêu cầu với kỹ năng cá nhân nâng cao vô hạn, mà Dư Tội và Nghiêm Đức Tiêu bằng cấp thấp, không phù hợp với bộ phận điều tra đồi hỏi kỹ thuật cao. Thế nhưng hai người này lại công cao hơn cả, không ai nỡ điều đi, cũng ngại không nói, Sử Thanh Hoài với chính ủy Vạn đùn đẩy nhau mãi, liền nghĩ tới Lão Nhâm.

“ Tôi hiểu rồi.” Nhâm Hồng Thành nhìn hai người phẫn nộ, cười: “ Hai vị bận bắt cờ bạc chứ gì?”

Không ít tiếng phì cười, công việc không có chút hàm lượng kỹ thuật nào đó kỳ thực thành trò cười trong mắt người kỹ thuật hình sự.

“ Các người thấy chuyện đó buồn cười lắm hả?” Dư Tội quét mắt một vòng, giọng như phun ra sương giá, cả Thử Tiêu cùng trừng trừng nhìn, ai nấy ngượng nghịu thu tiếng cười lại:

“ Đồng chí nhỏ, tôi nói một câu nói cũ, cậu đừng thấy khó nghe, công tác cách mạng không phải là mua rau mà cho cậu chọn đi chọn lại ... Hôm nay là nhiệm vụ đặc thù, có rất nhiều người đi, trên từ sở, dưới tới cục, còn có cả người trên bộ tới, gồm rất nhiều người quen của cậu. Nếu như cậu vì tâm tình cá nhân muốn rời đi, tôi cho phép cậu nghỉ.” Nhâm Hồng Thành nói một câu không nóng không lạnh:

Lão Nhâm này rất ít ra mặt, thế nên chuyện cần cả ông ta thì không đùa, Dư Tội và Thử Tiêu dù đang tức giận vẫn trao đổi ánh mắt thống nhất nhận thức, tình hình chưa rõ, xem biến hóa đã, liền không lên tiếng nữa.

“ Được, nếu không ai có ý kiến gì thì nghiêm! Tổ trưởng Tiêu, dẫn đội lên xe.”

Tiêu Mộng Kỳ lúng túng dẫn mọi người lên chiếc xe phân phối cho tổ chi viện, bầu không khí vừa rồi còn vui vẻ như thế, lúc này thay đội 180 độ.

…… …….

Bình Luận (0)
Comment