Roẹt, dây khóa kéo xuống, thò ra một cánh tay như ngó sen, trời đã sáng hẳn, hôm nay thời tiết tốt, ánh mặt trời lặng lẽ leo lên nóc lều, người bên trong thò đầu ra, thoáng hiện thân thể trắng như ngọc, khoác lên áo ngủ lụa, ngáp dài vào phòng vệ sinh.
Tuy không phải lễ kim phong ngọc lộ (thất tịch), nhưng là một đêm tương phùng, Lật Nhã Phương ngáp ngắn ngáp dài dùng nước lạnh rửa mặt, súc miệng, chỉnh lại mái tóc rối, thói quen dậy sớm tạo thành nhiều năm, ít vì việc gì mà làm loạn quy luật đó, nhưng hai lần liền vì cùng một người mà bị làm loạn.
Cô cười khúc khích, sờ vết hôn còn hiện rõ ràng trên chiếc cổ trắng ngần, đúng là đồ lưu manh trong lưu manh, điên lên chẳng có giới hạn gì, hạ thể vẫn còn nhâm nhẩm đau, ở trong phòng tắm hơi nước nghi ngút rất lâu mới ra, sấy khô tóc, đột nhiên nhớ ra một việc, lạch bạch dép lê chạy ra: “ Bảo bối, 8 giờ anh phải tập hợp mà, 7 giờ hơn rồi đấy.”
“ Thôi chết, hỏng rồi.” Trong lều một người trần truồng lao ra, sau đó nhìn thấy Lật Nhã Phương mặc áo choàng ngủ, vội vàng quay về, chớp mắt mặc tạm cái quần cộc, lao thẳng vào phòng vệ sinh:
Nước chảy rào rào, Dư Tội khẩn cấp đánh răng, rửa mặt, y không chú ý cửa mở ra một khe hở, Lật Nhã Phương hứng trí nhìn trộm, Dư Tội vô tình phát hiện qua gương, đang đánh răng, miệng lúng bùng hỏi: “ Nhìn gì thế?”
“ Nhìn anh.” Lật Nhã Phương đi vào đứng sau lưng Dư Tội ôm lấy hông y, đặt cằm trên vai, giống như chụp ảnh qua gương:
“ Đừng khiêu khích tôi, không kịp đâu.” Dư Tội lau miệng:
“ Làm như anh còn cứng lên được vậy.” Lật Nhã Phương vỗ đét lên lưng Dư Tội, tiếng kêu rất đanh, tấm thân này không cường tráng nhưng rắn chắc như đá ấy:
Dư Tội bất thình lình quay lại ôm gọn, Lật Nhã Phương chỉ kịp á một cái, sau đó giống như hôm qua lúc lừa mở cửa, hai người hôn kịch liệt, cô rất thích cái cảm giác bị hôn không thở nổi đó, chỉ là trong lúc gấp gáp chẳng thể tận hứng. Dư Tội rời ra tay giơ lên đắc ý: “ Tôi tuy không cứng được, nhưng cô thì đã ướt rồi.”
“ Lưu manh thối.” Lật Nhã Phương đánh Dư Tội, bất thình lình bị bế xốc lên, bầu ngực mơn mởn lộ ra ngoài, chân ngọc kẹp thành vòng, ném vào lầu, khi thò đầu ra thì Dư Tội đang vội vàng ... Mặc quần áo rồi.
Xem ra là vội thật, Lật Nhã Phương đi ra nhặt quần áo đưa y, hôm qua quá nóng vội, quần áo ném khắp mọi nơi, khó khăn lắm mới mặc đủ quần áo, nhưng không tìm thấy tất, Dư Tội nhặt thứ màu đen lên, nhưng không phải tất, là quần lót ren, nhỏ xíu, bị một cánh tay cướp mất.
Cuối cùng tìm thấy đủ trang phục ở góc lều, nhìn Dư Tội ăn mặc chỉnh tế rồi, Lật Nhã Phương có chút hụt hẫng, lại ôm Dư Tội từ phía sau, khẽ cắn tai y, phả hơi thở thơm tho:” Sẽ nhớ tôi chứ?”
“ Ừ.”
“ Vậy sẽ hẹn tôi chứ?”
“ Ừ.”
“ Vậy sẽ gả cho tôi chứ?” Lật Nhã Phương thấy câu trả lời rất qua loa, thay đổi câu hỏi:
“ Ừ.” Dư Tội đồng ý hết, trả lời xong mới biết đáp sai rồi:
Chát, Lật Nhã Phương đánh một cái, tức giận nói: “ Biết ngay là nói linh tinh, chẳng có tí thành ý nào cả.”
“ Ài, lửa cháy ngang mày rồi, nếu lỡ tập hợp, tôi bị khai trừ sẽ không còn đồng phục dụ hoặc cô nữa, tôi đi đây.” Dư Tội quay người ôm một cái thật chặt, không quên bóp ngực rồi chạy:
Lật Nhã Phương đuổi theo:” Đi xe của tôi ấy.”
“ Lái xe phú bà về không ăn nói được ...bye.” Dư Tội ném lại cái hôn gió:
Nghe tiếng bước chân vội vã xa dần, Lật Nhã Phương khẽ đặt tay lên môi, hồi tưởng lại đêm qua, nghĩ một lúc lười biếng chui vào lều, trong lều là lớp cỏ giả êm như nhung, cô nằm úp người nhìn mặt trời lên cao, cảm giác hoa mắt.
Cô thấy mệt rồi, mơ mơ hồ hồ thiếp đi, nghĩ, không biết đêm qua mưa gió dồn dập như vậy, thân thể của tiểu bảo bối trụ được không ...
Chạy, chạy, ra sức chạy ...
Dư Tội chạy tới cổng tổng đội thì nhìn thấy đối ngũ xếp hàng ở thao trường, Thử Tiêu, Lão Tào, Du Phong, Chị Béo, Thẩm Trạch và Trương Vi Vi ... Ấy, lại còn có Sử Thanh Hoài và Tiêu Mộng Kỳ, thở không ra hơi tới trước đội ngũ, chính ủy Vạn đang mặt nặng mày nhẹ xem đồng hồ.
“ Báo, báo ... Cáo .. Dư Tội nhận lệnh ... Tới, tới ...” Dư Tội kính lễ nói đứt quãng, đội ngũ cười khúc khích, mùa đông lạnh nứt đá mà chạy tới vã mồ hôi, làm khó người anh em quá rồi:
“ Tới muộn hai phút .. Có biết là gì không? Trên chiến trường là sinh tử tồn vong, cảnh vụ là lỡ thời cơ ... Không có chút tính tổ chức kỷ luật nào, vì sao không mặc cảnh phục?” Chính ủy Vạn rống lên, mặt đỏ gay, ông luôn chướng mắt với sự tản mạn của Dư Tội, thường ngày thằng nhãi này quá gian, hôm nay mới nắm được thóp:
“ Báo cáo, không có thời gian thay.” Dư Tội thở đều lại:
“ Ba phút thay đổi trang phục.”
“ Vâng.” Dư Tội kính lễ chạy về KTX, mặc vào trang phục nghi lễ không mấy khi mặc, chạy đi chạy lại đã hai phút, ba phút đủ thế quái nào, rõ ràng kiếm cớ chỉnh người ta:
Mọi người đều bấm giờ đợi, không lâu sau Dư Tội từ túc xá chạy ra, vừa chạy vừa đeo thắt lưng, sau đó cài cúc, chỉnh đốn trang phục, còn tăng tốc, đợi tới trước đội ngũ lại lần nữa thở không ra hơi báo cáo.
Chính ủy Vạn xem đồng hồ:” Muộn mười giây, lần sau ở hội nghị toàn tổ kiểm điểm sâu sắc, về hàng.”
“ Vâng.” Dư Tội kính lễ, lấy thân phận tổ phó về hàng ngũ, mẹ nó, hôm nay đuối lý, nếu không Dư Tội đã chửi lại rồi, còn không à, vào hàng còn bị cười.
Chính ủy Vạn không bố trí nhiệm vụ mà gọi Sử Thanh Hoài đi cùng mình, hai người về văn phòng, thương thảo gì đó.
Lãnh đạo vừa đi, Chị Béo dài cổ hỏi:” Dư Nhi, đi đâu trộm trâu mà mệt thành như thế?”
“ Không phải trộm trâu mà là trộm người.” Thử Tiêu ngờ vực:
Dư Tội không phản bác, đứng nghiêm tại chỗ, nghiêm mặt giả điếc.
Hiếm khi thấy tên này nghe lệnh như thế, lại còn không chửi người ta, Du Phong cũng thò đầu nhìn, lấy làm lạ:” Dư Nhi, nhặt được bảo bối rồi à?”
“ Bảo bối gì?” Dư Tội nghe hai chữ "bảo bối" là chột dạ:
“ Im lặng là vàng mà.” Du Phong trêu trọc, tên này cũng bị đội ngũ làm tha hóa rồi:
“ Dư Tội, rõ ràng biết chính ủy Vạn không ưa anh, còn cho ông ta cớ.” Tiêu Mộng Kỳ đi tới bên Dư Tội đứng, vẻ mặt tò mò:” Nghe nói anh xuống đội có nửa tháng mà thành thổ hào, trên chi đội đồn nhau, phúc lợi năm nay đều dựa vào đám anh em Trang Tử Hà bắt cờ bạc kiểm cho.”
Câu này vừa nói ra lại xuất hiện một tràng cười nữa. Chị Béo nhảy vào:” Dư Nhi đúng là vất vả công cao, nơi này còn có vị anh hùng phá sòng bạc nữa, Thử Tiêu, kể cho mọi người nghe cậu bắt con bạc thế nào?”
“ Đừng trêu chúng tôi, chúng tôi bắt đào phạm cấp H đấy.” Thử Tiêu vênh mặt lên:
“ Thôi đi, cậu mang cỏ đi bắt thỏ may mắn chó ngáp phải ruồi thôi.” Tào Á Kiệt trêu:
“ Đúng thế, chúng tôi chó ngáp phải ruồi, vậy thì trong lúc đó anh làm gì?” Dư Tội khích một câu:
Nói đúng, những người chỉ biết làm việc theo quy củ thì làm sao có cơ hội ấy, Tào Á Kiệt định phản bác, chợt phát hiện thứ trước ngực Dư Tội, đánh mắt cho xung quanh chỉ chỉ, Tiêu Mộng Kỳ nhìn rồi cũng ngạc nhiên, kinh ngạc:” Oa, anh thành thổ hào thật rồi.”
Tào Á Kiệt rời hàng ngũ, hít hít như chó:” Mùi nước hoa, hẳn là Lancôme, nghe nói thứ nước hoa này là ác mộng của thiếu nữ trẻ.”
“ Tôi ngửi thấy mùi gian tình.” Du Phong phụ họa:
“ Theo như tôi suy đoán tối qua có án xảy ra rồi.” Thử Tiêu góp vui, mặt cực kỳ dâm tiện: