Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 739 - Q6 - Chương 037: Hỏi Thế Gian Tình Là Gì? (6)

Q6 - Chương 037: Hỏi thế gian tình là gì? (6) Q6 - Chương 037: Hỏi thế gian tình là gì? (6)

“ Sao vậy? Mỗi ngày phải đối diện với sổ sách, cấp dưới, khách hàng, không làm mặt lạnh thì giả vờ tươi cười, hiếm khi được buông lỏng thế này, tôi không giữ ý đâu.” Lật Nhã Phương nhìn Dư Tội thách thức:

“ Không phải, tôi thấy ... Mấy thứ này là vũ khí bị quản chế ...” Dư Tội chơi đùa con dao trên tay, nói theo thói quen nghề nghiệp:

“ Đây là dụng cụ ăn uống, anh nghiêm túc thế làm gì?” Lật Nhã Phương xẻo một miếng thịt, chĩa dao tới trước mặt Dư Tội, giọng kiểu mệnh lệnh:” Nếm đi, hương vị tây bắc, không tệ.”

Dư Tội vươn cổ ra ngậm mũi giao, ngoạm miếng thịt, nướng khá lắm, hương vị rất tự nhiên, không ướp nhiều, gần như chỉ có thịt và muối, rất thuần:” Sao nhìn tôi thế, tôi ăn thịt trông ngốc lắm à?”

“ Ừ, ngốc lắm, đến lời cám ơn cũng chẳng biết.” Lật Nhã Phương hứ một tiếng:

“ À, cám ơn giám đốc Lật.”

-“ Anh gọi tôi là gì?”

Thấy mỹ nữ có vẻ giận, Dư Tội chợt nhớ ra:” Cám ơn chị Lật.”

“ Vẫn chưa được.” Lật Nhã Phương giảu môi lắc đầu, làm nũng nói: “ Vẫn chưa đủ thân mật, tôi giới thiệu cho anh chỗ đặc sắc thế này, anh gọi tôi chẳng đặc sắc thì cả.”

“ Vậy, cám ơn chị.” Dư Tội nhếch môi, dùng giọng điệu cực kỳ ái muội hơi kéo dài ra một chút:

Lật Nhã Phương bấy giờ mới hài lòng, lại đưa một miếng cho Dư Tội:” Thế còn được, thưởng cho bảo bối một miếng này.”

Khụ khụ khụ, Dư Tội sặc luôn, nổi da gà, kêu thất thanh:” Bảo bối ?”

“ Đúng thế, trông rất đáng yêu, nên tôi gọi anh là bảo bối.”

“ Rợn người lắm ... như vậy không hay.” Dư Tội rùng mình, cả đời y chưa từng dùng cái từ này, nhắc tới đã thấy ớn:

“ Anh gọi tôi là chị ái muội như thế, tôi phải có biểu thị chứ.” Biểu hiện của Dư Tội làm Lật Nhã Phương cười có vẻ thích thú lắm:

“ Hả, thế mà cũng được à, gọi chị không phải là cô ép tôi gọi sao?”

“ Đúng rồi, gọi chị không phải là tôi ép anh, tôi không ép anh gọi.” Lật Nhã Phương giảo hoạt bắt bẻ:

Dư Tội chớp mắt mấy lần, sau đó hai người nhìn nhau mà cười, Lật Nhã Phương còn cực kỳ đắc ý mua dao nói quyết định gọi là bảo bối, nếu Dư Tội không chịu sẽ thêm chữ tiểu, gọi là tiểu bảo bối. Làm sao Dư Tội chịu thua, cũng thêm chữ tiểu, thế là thành tiểu thư (*), Lật Nhã Phương tức giận dùng dao uy hiếp, Dư Tội rối rít sửa lời, hai người cười tới đau bụng.

Quên cả thân phận, quên phiền não, quên công việc, hai người vừa ăn vừa trêu đùa, còn nghịch ngợm thi thoảng gọi vài đơn vị đặc chủng vào rót rượu, sau đó bình phẩm một phen. Dư Tội đem câu chuyện cảnh sát các nước bắt thỏ kể ra, Lật Nhã Phương cười phun rượu.

Bỏ đi mọi lớp hào quang, Lật Nhã Phương là cô gái nghịch ngợm, thích nói thích cười, còn với Dư Tội, loại vui vẻ này rất hiếm có, y tiếp xúc quen với thứ u ám, luôn cho rằng Lật Nhã Phương tiếp cận mình có mục đích, nhưng giờ nhận ra mình sai rồi, cô gái này có một mặt rất đơn thuần, nụ cười hết sức vui vẻ kia không phải giả.

Vì thế ngăn cách, nghi kỵ, đề phòng dần dần tan biết hết, chỉ còn hai đứa trẻ chơi đùa không biết chừng mực gì cả, mấy phen cười chảy nước mắt.

Lại trêu một nhóm SWAT của Mỹ, Lật Nhã Phương cười không thôi:” Bảo bối này, anh mặc cảnh phục đẹp trai hơn họ.”

“ Thôi đi, làm như tôi giống đồng phục dụ hoặc vậy.” Dư Tội không khách khí nói:” Chị, nếu chị mặc cảnh phục, nói không chừng cũng rất xinh đẹp.”

“ Thôi đi, đừng tưởng tôi không biết.” Lật Nhã Phương hơi say rồi:” Trong mắt nam nhân, chẳng có nữ nhân nào mặc quần áo lại đẹp hơn không mặc.”

Không ngờ nữ nhân cũng biết đạo lý thâm sâu này, Dư Tội giơ ngón tay tán thưởng.

Bữa cơm kết thúc trong vui vẻ, giá cả không tính là chặt chém, Lật Nhã Phương thản nhiên chỉ cho phục vụ là Dư Tội trả tiền, đợi Dư Tội lịch sự khác áo lên cho cô, cô cũng thoải mái khoác tay y, sau đó xuống lầu trong đủ kiểu kính lễ không ra thể loại gì, ra ngoài bị gió lạnh ập vào, cảm giác rất sướng khoái.

“ Này, đang nghĩ gì thế?” Lật Nhã Phương kéo tay Dư Tội đang đảo mắt nhìn quanh:

Dư Tội nhìn xung quanh có khách sạn nào không, chứ chả lẽ lại rủ đi bộ:” Nghĩ giống chị.”

“ Vớ vẩn, tôi đang muốn trang điểm lại, chẳng lẽ anh cũng thế?”

“ Gần như thế, rời chỗ thế này, tôi thấy chúng ta đều phải thay đổi trang phục.” Dư Tội nói rất có hàm ý:

Lật Nhã Phương không ngờ Dư Tội lại giải thích như thế, cô rút tay lại, chỉnh cổ áo:” Cũng phải, xem ra chúng ta nên nói tạm biệt rồi.”

“ Ừm, hình như thế.” Dư Tội gật đầu, điệu bộ thản nhiên kiểu, được là vinh hạnh, mất là số mệnh, không cưỡng cầu:

Lật Nhã Phương đi trước vài bước, sau đó vội vàng quay về, như là quên cái gì đó: “ Phải rồi, tôi quen một việc, trước khi tới tôi có đặt gian phòng nhỏ ở khách sạn theo chủ đề, tôi cũng đặt cho anh một gian, anh dùng CMT là có thể vào, tôi đi đây, anh tự tiện nhé.”

“ Thế có xa không?” Dư Tội không biết cô gái này lại bày ra trò gì:

“ Không xa, phòng của anh số 05, phòng của tôi số 05, đừng có nhầm nhé, tôi ở trên anh.” Lật Nhã Phương nhìn Dư Tội há hốc mồm cười khúc khích:” Số 77 đường Hoàng Thạch, chủ đề của khách sạn đó là, quân lữ dã chiến.”

Khụ, Dư Tội không nhịn được nữa, có loại khách sạn đó kia à .

Lật Nhã Phương chạy mất rồi, nhìn hai vai cô rung rung có vẻ đang cười, giống như giữ ý thật, không chở Dư Tội nữa.

Lần này Dư Tội không do dự nữa, y thong thả tản bộ, đúng là không xa, rẽ qua phố, đi bộ không tới năm phút, kẹp giữa mấy khách sạn, y chỉ nhìn thấy hai chữ đỏ nhấp nháy.

Dã chiến.

Cái chủ đề khác biệt này không phải chỉ có hư danh, phục vụ viên ra vào đều ăn mặc cực giống đồng phục quân lữ, phòng các tầng treo biểu kiểu quân doanh, không có giường, mà chỉ có cái lều, phối với bức tường xanh trang trí cây cỏ, mùi vị dã chiến mười phần.

Đương nhiên là phải xem anh lý giải hai chữ "dã chiến" như thế nào.

Dư Tội đứng trước cửa phòng 05, lòng có chút hồi hộp, tính xem sắp tới bắt đầu thế nào, ai dè cửa vừa mở một cánh tay trắng trẻo kéo tuột y vào, tích tắc bị ấn vào tường, thân thể mềm mại áp sát, đôi môi mềm mại tựa cánh hoa, nhiệt tình như lửa khóa chặt đôi môi của y.

Rồi, thế thì đơn giản hơn nhiều rồi, khỏi phải suy nghĩ gì nữa …

Căn phòng tối tăm càng tăng thêm kích thích, Dư Tội không cam lòng yếu thế, xoay người ấn Lật Nhã Phương vào tường, đầu lưỡi hai người quấn quýt, nước bọt ngấm qua, giống như hai sợi dây leo quấn quýt lấy nhau không rời.

Nụ hôn cuồng nhiệt đó không biết qua bao lâu, sự thô bạo của Dư Tội làm Lật Nhã Khác như tắc khí quản đến không thể hô hấp, đôi môi anh đào mỏng manh như đóa hoa bị hôn hơi sưng, khẽ đẩy Dư Tội ra thở hổn hển:” Người ta suýt ngạt thở rồi đấy.”

“ Thứ ngạt thở hơn còn ở phía sau kìa.”

Dư Tội cười gằn, đột nhiên xoay người Lật Nhã Phương lại, ấn cô vào tường, cách hai lớp vải mỏng bóp vú cô, đau, mang tới cho cô một khoái cảm kích thích, khát vọng suốt một thời gian dài tìm được chỗ phát tiết, toàn thân nhũn ra, phát ra tiếng rên độc ác:” ... Anh lại cưỡng bức tôi ... Á ….”

Thế này khác nào đổ dầu vào lửa, vừa dứt lời thì kêu lên, trước ngực bỗng chốc mát lạnh, tường gạch lạnh buốt truyền tới đầu vù săn cứng của cô đem lại kích thích đặc biệt, đôi mắt dại đi trong khoái cảm….

Tòa nhà màu cỏ xanh, bãi đỗ xe phủ lớp ngụy trang, tấm biển "dã chiến" nhấp nháy không biết mệt mỏi cả đêm cuối cùng cũng tắt.

( *) tỷ - chị, còn có cách đọc khác là thư, giờ ít thấy, trước kia xem phim có khi gọi là thư thư thay tỷ tỷ đó, mà tiểu thư thì chả hay ho gì rồi.

Bình Luận (0)
Comment