Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 747 - Q6 - Chương 045: Đường Về Nôn Nao. (2)

Q6 - Chương 045: Đường về nôn nao. (2) Q6 - Chương 045: Đường về nôn nao. (2)

Chưa hết mỗi lần giằng co giữa hai cô gái thì Lâm Vũ Tịnh lại xuất hiện, tính thời gian 8 tháng trôi qua rồi mà chẳng có tin tức gì, nếu một ngày chị ấy quay về thì mình phải làm sao?

Bỏ đi, về rồi hẵng nói, nhiều lần trong lòng nổi lên dự cảm không lành, Dư Tội không dám nghĩ nhiều, y thà nghĩ đó là do lo nghĩ nhớ nhung mà ra, thà hai người chia tay còn hơn thấy chị Lâm xảy ra chuyện gì.

Phì, phì, lại nghĩ tới chuyện đó rồi, Dư Tội nhổ nước bọt mấy lần, còn chưa quyết định có nên đi cáo biệt Lật Nhã Phương hay không thì có điện thoại, bất giờ nhìn thấy tên Thiệu Soái, nghĩ tới việc mình nhờ, vội nhận điện thoại: “ A lô Thiệu Soái, hôm nay tôi về nhà ... Cái gì, có tin à?”

“ Anh nói cho tôi biết, người muốn tôi tra là ai?” Giọng Thiệu Soái rất có phong phạm thám tử tư:

“ Anh đã biết rồi, rồi muốn xác thực à, cô ấy thế nào?”

“ Chẳng thế nào, cậu tra cô ấy rốt cuộc muốn làm gì?” Thiệu Soái có vẻ cảnh giác:

“ Tôi thực sự không biết tôi muốn làm gì, hay là anh kiến nghị cho tôi đi.”

“ Có một số chuyện đừng thái quá, đủ là dừng đi, anh đã hại người ta thảm lắm rồi.”

“ Lại nhải cái gì? Anh rốt cuộc có tra ra không?” Dư Tội bực mình:

“ Đường Nam Doanh, đối diện bệnh viện nhi đồng, tự đến mà xem.” Thiệu Soái trực tiếp cúp điện thoại:

Dư Tội ngẩn người, đỗ xe bên đường, đó là chuyện y được nhờ nhưng không muốn làm, cuối cùng nhờ Thiệu Soái làm.

Tên: Cố Mộng Liễu, số 403 tiểu khu Nam Doanh, nghề nghiệp sinh viên.

Ảnh bên trong hộ tịch, có thể nhìn ra là cô gái thanh lệ, thực sự là không liên hệ được với khu trưởng Cố ngông nghênh kia. Kéo Cố Nguyên Thanh ngã ngựa thì Dư Tội không hối hận, nhưng khó yên lòng, dùng thủ đoạn không vinh quang gì.

Cuối cùng quyết định đi xem thế nào, quay đầu xe tới thẳng đường nam doanh khu Tập Hổ Doanh, 20 phút sau đỗ xe, nhìn thấy Thiệu Soái lén lén lút lút ngồi trong chiếc Santana cũ.

Gõ gõ cửa xe vào ghế phụ lái, Dư Tội nhìn thấy Thiệu Soái cầm máy ảnh có ống kinh tele:” Chuyên nghiệp nhỉ?”

“ Nghiệp vụ chính của tôi là theo dõi chồng bao bình nhân, vợ ngoại tình, không có thiết bị này không được.” Thiệu Soái đưa cho Dư Tội:

Ấn nút xem ảnh, có ở trường, cùng bạn học, mặc trang phục Mc Donald, đều là cùng một người, một cô gái nhỏ tóc đuôi ngựa có phần gầy gò, dinh dưỡng không tốt.

“ Anh có thể cho tôi biết anh muốn làm gì không, không thể vì anh là cảnh sát mà muốn làm gì thì làm chứ? Cha cô ấy bị phán 6 năm, mẹ bị phán ba năm tủ treo, giờ tinh thần thất thường phải vào viện tâm thần... Cái nhà đó coi như bị hủy rồi, nếu anh muốn làm gì với cô bé ấy, tôi không thể bàng quang.” Thiệu Soái hồ nghi, tiếng tăm Dư Tội từ hồi ở trường đã chẳng tử tế gì:

“ Đừng hiểu lầm ... Giúp cô bé ấy chút thôi ...” Dư Tội trả máy ảnh lại: “ Tôi không muốn nói nhiều, dù sao tôi chỉ cần an lòng là đủ, anh không hoài nghi tôi có lòng dạ bất lương gì với cô bé chứ, mỹ nữ bên cạnh tôi đã không chiếu cố hết được nữa là.”

Thiệu Soái đánh giá Dư Tội một lúc mới miễn cưỡng tin:

“ Có điều trong nhà xảy ra chuyện như thế, cô bé không hận cảnh sát tới tận xương tủy sao? Tôi cho anh biết một tin tức bất hạnh, cô bé ấy học chuyên ngành pháp luật, đang thi lấy tư cách luật sư, tôi nghĩ trong lòng có chấp niệm, muốn lật đổ tên cảnh sát bẩn anh đấy.”

Dư Tội cười khẩy: “ Tùy tiện đợi cô ấy điều tra chuyện cha mình làm nếu còn thấy cha mình oan thì tôi tiếp ... Nói đi, bảo tôi tới đây làm gì?”

“ Ở đó ...” Thiệu Soái chỉ một cái quầy bán hàng Tết lâm thời đối diện lối vào tiểu khu, bên cạnh là cảnh tượng người qua lại tấp nập làm cái quầy vắng vẻ tới đáng thương, người bán hàng là Cố Mộng Liễu: “ Rất dễ tìm, trước năm mới làm ba công việc, sau khi quán ăn đóng cửa thì ra đây bán câu đối, tối đi làm phục vụ viên Mc Donald, tôi phải phục cô gái này.”

Mỗi người tự lực kiếm sống đều đáng khâm phục, một người sau khi gia đình tan nát còn đứng lên càng như thế.

Dư Tội xuống xe, đi về cái quầy bên đường, nhìn cô gái mặt đỏ ửng vì lạnh, thi thoảng cúi xuống nhặt câu đối bị gió thổi bay, mỗi người đi qua đều đon đả chào mời: “ Câu đối Tết đây ... Dì ơi xem đi, có cái viết thủ công đấy.”

Thi thoảng một hai người xem, cũng chỉ là xem thôi, hồi lâu mới bán được câu đối ba đồng, cô gái cẩn thận cho vào túi đeo bên cạnh kéo khoa lại.

Thấy Dư Tội đi tới, cô gái rụt rè nói:” Anh là người bên quản lý tòa nhà à, tôi ở trong tiểu khu này, tôi giúp bạn bán thôi mà, đi ngay bây giờ đây.”

Dư Tội ngẩn người, à mình mặc cảnh phục không có cảnh hàm, thảo nào người ta nghĩ là bên quản lý: “ Không phải, tôi mua câu đối.”

“ Làm tôi giật mình ... Anh xem, cửa nhà anh lớn cỡ nào, ở đây lớn vừa nhỏ đều có, có cả đèn lồng, nút dây Trung Quốc không?” Cô gái thấy có khách thì mừng lắm:

“ Lấy hết.”

“ Hả?” Cô gái nhìn rất kỳ quái, như nhìn người đầu óc không tỉnh táo:

Dư Tội lấy ví ra, nói: “ Nút dây Trung Quốc, đèn lồng tôi đều lấy ... Câu đối bao nhiêu cái? ... đừng nhìn tôi thế, tôi có cái công ty nhỏ, mua về phát phúc lợi cho nhân viên, thể hiện quan tâm của lãnh đạo ... Cô nhìn tôi không giống ông chủ à?”

“ Có có ... Vậy tôi còn hơn trăm tấm, anh chắc chắn là sẽ lấy chứ?” Cô gái cuống quít cả lên:

“ Nói thừa, đừng lề mề nữa tôi đi chỗ khác bây giờ, gói cả lại.” Thái độ thổ hào của Dư Tội làm cô gái rối rít lấy cái treo, lấy cả hàng dự trữ, gói thành hai bao lớn, thế là quét gần hết cái quán bên đường, Dư Tội chỉ tay:” Mấy cái đó cũng lấy.”

“ Cái này cũng lấy?” Cô gái giật mình:

“ Thì sao?”

“ Anh ơi câu đối nền xanh theo phong tục Đại Nguyên chỉ khi nào trong năm đó có người thân qua đời mới treo.” Cô gái cẩn thận hỏi:” Nhà anh ai qua đời, năm đầu màu lục, năm thứ hai màu lam, anh đừng dán nhầm.”

Dư Tội vỗ trán, không biết cái này:” Vậy ... Không lấy nữa.”

Cô gái vội vàng tính tiền, như sợ khách đổi ý:” Dạ, vâng ... Tổng cộng 870 đồng, câu đối lớn một cai 5 đồng, câu đối vừa 4 đồng, vì anh lấy nhiều giảm giá cho anh 10% ...”

“ Không cần, không cần, năm mới coi như tôi mừng tuổi cô đi, chả đáng bao tiền.” Dư Tội hào phóng phất tay:

“ Vâng, để tôi mang giúp anh.”

“ Không cần, tôi đang vội.”

Mỗi tay xách một cái túi, cánh tay, vai treo đèn lồng, cổ treo nút dây, cứ thế mà đi, cô gái phía sau nhìn cảnh đó trố mắt, sao trông giống người bán hàng hơn mình.

Cửa mở ra, Dư Tội ném vào cốp sau, ném không hết, cho cả vào xe:” Người anh em, quà năm mới đấy.”

Thiệu Soái chứng kiến hết qua máy ảnh của mình, chỉ mặt Dư Tội:” Tên ngốc, ha ha ha ...”

Dư Tội chẳng để bụng, thực sự là không thiếu tiền, rút một cọc ném cho Thiệu Soái:” Giúp tôi một việc ....”

“ Hiểu rồi, nếu cô bé bán cái gì, đi qua mua vài lần.”

“ A, thật thông minh, bảo sao lại làm thám tử tư.”

“ Chẳng biết anh nghĩ cái gì nữa.” Thiệu Soái khởi động xe đi ngược ra, bỏ lại một câu:

“ Nghĩ cho kỹ, đây không phải là bỏ tiền bao nuôi nữ sinh đâu, anh có làm nhiều đến mấy cũng vô nghĩa, người khác biết cũng chỉ nói anh là thằng ngốc.”

“ Đi đi, nói chuyện với khách hàng thế à?” Dư Tội sầm mặt dọa:

Thiệu Soái giơ ngón giữa: “ Đã trả tiền đâu, đợi đúng Giao Thừa tôi đòi cho biết mặt.”

Nói xong phóng vút đi.

Dư Tội nhún vai một cái đi ra ngoài bệnh viện, y chẳng biết sao mình làm chuyện này, mơ hồ thấy nên làm gì đó mà thôi.

“ Anh ...”

Cố Mộng Liễu đuổi theo làm Dư Tội giật mình, theo thói quen cho tay vào túi:” Có phải tôi quên trả tiền không?”

Cô gái ngớ ra rồi bật cười, đưa tới 10 đồng và cốc sữa lắc nóng hôi hổi, khom người nói:” Anh trả thừa tiền, cám ơn anh.”

“ Đừng khách khí.” Dư Tội bấm nút chìa khóa, chiếc Volkswagen CC đi mượn nhá đèn, khoe khoang:” Tôi quản công ty hơn trăm nhân viên, cô nhìn xem cái xe này mấy chục vạn đấy.”

Cô gái lại lần nữa khom người:” Cám ơn anh, tôi biết anh là người tốt ...”

Rồi xoay người chạy mất.

Dư Tội cũng cao hứng, tay đút túi quần, hút sữa lắc, lên xe mở nhạc, lâu rồi chưa có niềm vui đơn giản như vậy, thẳng một lèo lái xe về nhà.

Bình Luận (0)
Comment