Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 748 - Q6 - Chương 046: Tết Đoàn Viên. (1)

Q6 - Chương 046: Tết đoàn viên. (1) Q6 - Chương 046: Tết đoàn viên. (1)

“ Dư Nhi, giúp cha dán câu đối.” Dư Mãn Đường gọi con trai, ngẩng đầu nhìn khung cửa, không phải cha không dán được, mà cha thấp quá:

Chiều 30 Tết rồi, nhà nhà hộ hộ đã đóng cửa chuẩn bị cơm Tất Niên, lác đác có đứa trẻ con không đợi nổi đã đốt pháo, khắp nơi là đèn lồng đỏ, câu đối đỏ, còn cả mùi cá thịt lan tỏa khắp nơi. Hương Quả Viên vừa đóng cửa, Lão Dư đón Tết hơi muộn một chút, vậy mà thằng con còn chưa chịu ra, nổi nóng quát: “ Thằng kia, xéo ra đây không thì bảo.”

“ Đây đây đây ạ ...” Dư Tội ở trên lầu đã mặc áo mới vội vàng kéo quần chạy xuống, thấy cha vểnh râu trợn mắt cười hì hì lấy lòng, kiếm cái ghế cao, đỡ cha lên, quệt hồ. Mỗi năm cha phải đích thân dán câu đối, giống như mùng 1 mở cửa đốt pháo vậy, không cho Dư Tội làm.

Lão Dư vừa dán vừa nhìn con trai giữ ghế, thuận tay bợp một phát:” Càng ngày càng không ra gì, về chỉ biết ăn, uống rượu, đánh mạt chược.”

“ Lỗi của con à?”

“ Thế lỗi của cha à?”

“ Đúng là lỗi của cha còn gì?” Dư Tội thấy cha sầm mặt bổ xung:” Ai bảo cha lấy vợ tốt như thế, từ hiệu tới nhà đều lau dọn sạch sẽ gọn gàng, con còn làm gì nữa? Cha này, phải nói con mắt cha tốt thật đấy.”

Lão Dư nghe mà phiêu diêu, nhìn thằng con chỉ biết ăn với ngủ liền trở nên thân thiết:” Không có con mắt tốt thì sao làm cha được, có điều chủ yếu là nhờ nhân phẩm cha tốt, dì Hạ mày mấy năm qua không thiếu người tới nhà mai mối, đều không để mắt, chỉ đợi cha mày thôi đấy.”

Dư Tội cắn răng nhịn cười:” Sao cha vẫn còn gọi là dì Hạ.”

“ Đúng đúng, con trai hiểu chuyện, phải là mẹ mày, mẹ mày ... Ái dà, cuối cùng tìm được cho con trai người mẹ hài lòng.” Lão Dư thở dài, trước kia con trai cứ nằng nặc đòi phải kiếm cho nó một người mẹ, mãi mới làm được:

“ Vậy cha có hài lòng không?”

“ Ha ha ha, mày đùa với cha à, hai chữ hài lòng làm sao đủ hình dung.” Lão Dư cười dài đắc ý, cúi xuống thấy con trai cười gian, bợp một phát:” Chuyện người lớn, trẻ con nghe ngóng linh tinh cái gì ... Đưa câu đối đây.”

“ Đây ạ ... Cả nhà đoàn viên rồi chỉ thiếu Nha Nha, nếu không tha hồ náo nhiệt.” Dư Tội tặc lưỡi, giờ chính thức làm anh rồi, bao dung hơn nhiều:

“ Giờ Nha Nha sống không tệ, lần trước nó về, thay đổi đến không nhận ra luôn, nghiêm nghị lắm, không ngờ con bé hợp làm quân nhân như vậy. Ài thôi thì nó ở xa lo lắng vẫn hơn là ở gần bận lòng, bọn chim non cánh cứng một cái là bay đi hết ... Có điều Dư Nhi, sao cha thấy mày lại không bằng trước kia? Bao lâu mới về nhà, sao cha nhìn mày chẳng thấy thân thiết gì cả, chỉ muốn đánh?”

Dư Tội đỡ cha xuống:” Tại cha chứ ai?”

“ Vớ vẩn, cái gì mày lại định đổ cha không nuôi dạy mày tốt à?”

“ Chắc chắn tại cha chứ ai, trước kia vài ba ngày gọi điện một lần, giờ cả tháng chẳng nổi một cái, người ta nói cười vợ quên mẹ, cha hay quá, cưới vợ thì quên con.”

Dư Tội chỉ đùa, không ngờ chuyện này đụng chạm vào tâm sự của Lão Dư, lúng ta lúng túng không biết mở miệng ra sao:” Cái này, cái này ...”

“ Con hiểu, cha đang kỳ tân hôn như keo với sơn mà, con không ghen tỵ đâu.”

Lão Dư mắt lồi ra, bợp cho một phát:” Cút xéo, cha cưới vợ mà mày ghen tỵ cái gì? Dọn dẹp đi.”

Có lẽ là chỉ có thể tìm thấy chút cảm giác thành tựu trên người con trai, Lão Dư chắp tay sau lưng ưỡn bụng về nhà. Dư Tội cười trộm bê ghế, hồ đi theo, ngẩng đầu nhìn câu đối đỏ rực , cánh cửa vẫn dán chữ Hỉ chưa bóc, lại nghe trong nhà tiếng băm chặt cành cạch, lần đầu tiên trong đời Dư Tội hít sâu một hơi cảm thụ không khí Tết.

Vốn định về nhà thả lỏng một chút, ai ngờ thả lỏng còn mệt hơn cả làm việc, về nhà tuy chẳng có việc nhà gì mà làm, nhưng cha mấy chục năm quen biết đống chú bác bán hoa quả, trước Tết đi thăm hỏi một chuyến, quà tuy không lớn, lớn ở tình cảm, nhưng mà mệt. Đi tới hai mấy nhà, toàn là người nhìn y cời chuồng lớn lên, năm xưa cha đi lấy hàng, Dư Tội nhờ cơm trăm nhà mà lớn lên thế này.

Giờ thành đạt rồi, người này thấy kéo vào uống vài chén, người kia thấy bê cho bát canh thịt to, riêng ngày 29, y ăn 8 bữa.

Ăn uống đã đành, quan trọng là ngủ không ngon, cứ tới tối liền nghe cha và mẹ làm chuyện kia không biết chán, động tĩnh rất lớn, quấy nhiễu Dư Tội không yên, nhưng mà không dám nói, càng không nói, càng nghe nhiều ...

Dày vò, ai nói hạnh phúc không phải là một loại gánh nặng chứ? Dư Tội thấy nặng không chịu nổi nữa rồi.

Đi lên lầu, lục lọi đồ mang về, mấy bộ y phục, đứng ở cửa bếp nhìn, cha và dì Hạ một nặn nhân, một gói sủi cảo, không biết nói với nhau cái gì mà con trai đứng ở cửa lâu thế không thấy, Dư Tội giả vờ ho một tiếng.

Dì Hạ xấu hổ, nhích người tránh chồng xa một chút, làm mẹ kế người ta khó lắm, may mà đứa con trai này của Lão Dư hiểu chuyện, lại không ở bên cạnh.

Lão Dư lườm con:” Miệng mắc phân lừa à, ho cái gì, đi chơi đi, đợi ăn là được.”

Rõ ràng chê con trai vướng víu, đứa con trai hiểu cha, cũng lườm:” Năm mới không có tiền mừng tuổi ạ?”

Hả? Lớn tướng thế này mà còn đòi mừng tuổi, Hạ Mẫn Chi ngạc nhiên, không biết hai cha con này sống thế nào, Lão Dư vơ cái sủi cảo ném con:” Xéo, thấy cha mày sống thoải mái nên mày muốn kiếm chuyện à?”

Dư Tội nhanh tay bắt ngay, đi vào, lấy quà ra:” Còn chửi nữa không nhận cha đâu đấy, mẹ, quà của mẹ, không có phần của cha đâu.”

Ồ, Lão Dư cảm động lắm, không ngờ con trai đã lớn thế này rồi, lớn tới biết nghĩ cho người khác rồi, vội vàng giục:” Mau mau Mẫn Chi, con trai mua áo mới cho em kìa, thử đi.”

Không ngờ Hạ Mật Chi che miệng, nước mắt chạy ra, vội vàng chạy về phòng.

“ Chuyện này, là là sao?” Dây thần kinh của Lão Dư không hiểu được lòng nữ nhân.

“ Con thay cha làm mẹ cảm động một hồi.” Dư Tội khoác vai cha như bạn, lấy ra hai phong bao đỏ:” Cha, trước kia đều là cha cho con tiền mừng tuổi ...”

“ Năm nào cũng có mà mày vẫn trộm tiền.”

“ Con là cảnh sát rồi, còn là lãnh đạo mấy chục người đấy, cha đừng nhắc chuyện xấu trước kia nữa.” Dư Tội nổi nóng, đang cảm động như thế cha làm hỏng không khí, không biết bằng vào cái gì mà ve vãn được dì Hạ, nghĩ tới đó không khỏi liên tưởng tới âm thanh tội lỗi kia, lắc đầu xua đi: “ Phong tục nên đổi, từ năm nay trở đi con cho cha tiền mừng tuổi, cha đừng già nhanh quá.”

“ Cha mà già à, vớ vẩn.” Lão Dư sờ mặt, vô tình làm bột mì dính đầy mặt:

Dư Tội cười khùng khục: “ Không già không già, con nghe cha ban đêm sung lắm ... Đừng già sớm, cuộc sốt tốt đẹp vừa mới bắt đầu mà.”

Con trai cười gian bỏ chạy rồi, lát sau Hạ Mẫn Chi lau nước mắt đi vào, có lẽ đã quen với cuộc sống gập ghềnh khổ nạn, đột nhiên đón nhận hạnh phúc làm bà không kiềm chế được, nhìn Lão Dư ngây dại cầm phong bao đỏ, nhỏ nhẹ nói: “ Mãn Đường, đừng để con trai tốn kém, nó ở thành phố một mình không dễ dàng. Đại Nguyên chi tiêu đắt đỏ lắm.”

“ Em không hiểu con chúng ta rồi, ba tuổi nó đã biết ăn trộm tiền tự mua đồ ăn vặt, năm tuổi tự trông quán, khó khăn tới mấy cũng đâu so được với năm tháng đó ... Này cầm đi, con trai cho chúng ta.” Dư Mãn Đường đắc ý đưa vợ hai phong bao:

Hạ Mẫn Chi nhận lấy, cứ thấy lòng trĩu nặng, dặn chồng:” Anh đừng suốt ngày quát tháo con, còn đánh nó nữa, lớn rồi, lại còn là lãnh đạo cảnh sát.”

“ Anh là cha lãnh đạo đây này, cái thằng đó mà không đánh nó vểnh đuôi lên ngay ... Vừa rồi nó còn nói anh đừng già quá nhanh. Láo thế cơ chứ.” Dư Mãn Đường hậm hực:

“ Đó là vì con nó thương anh, vậy mà cũng giận.”

“ Nhưng nó còn nói, nó nghe thấy ban đêm hai chúng ta ...” Dư Mãn Đường chưa nói hết Hạ Mẫn Chi mặt đã đỏ như sốt: “ Em bảo nó đáng ăn đòn không, thứ con nào đi nghe trộm cửa sổ cha ... Cơ mà, hình như không trách nó được, chúng ta hơi ồn một chút ha ha ha ... Á ...”

Hạ Mẫn Chi nhéo hông Dư Mãn Đường, hai cha con này đúng là đều đáng đánh.

Bình Luận (0)
Comment