Sủi cảo nóng hôi hổi lên bàn, rượu Phần rót vào cốc lớn, TV bắt đầu chiếu cái thứ Xuân Vãn vớ vẩn, Hạ Mẫn Chi gọi điện cho Nha Nha ở trong bộ đội, hai mẹ con nói chuyện lại thêm vài giọt nước mắt. Lát sau còn bảo Dư Tội ra nghe máy, thời gian hai anh em im lặng còn nhiều hơn nói chuyện, Dư Tội đoán ra, con bé nhất định chưa quen, kiếm cớ để ở lại đơn vị, cái này y thông cảm, đổi lại vài năm trước, có lẽ y cũng thế.
Ăn ăn uống uống, nói nói cười cười, hai cha con thức tới khi chuông 0 giờ vang nhà, một đi lấy pháo nổ, một đi lấy pháo hoa, hai cha con như hai đứa trẻ to đầu chạy ra sân đốt pháo.
Đêm thật là lạnh, không trung lác đác bông tuyết trắng, bên tai pháo nổ đì đùng, còn cả pháo hoa rít lớn lao lên không nổ tưng bừng, nhà bên bọn trẻ con thả pháo chuột, đã thế nhè vào Lão Dư mà thả, pháo chạy loằng ngoằng trong sân. Lão Dư thiếu chút nữa châm lửa vào tay, may có đứa con cảnh sát lợi hại, chĩa pháo phút bắn chíu chíu, làm bọn trẻ con chạy mất.
Lão Dư rốt cuộc châm pháo rồi, vươn dài gậy ra cổng, xác pháo đỏ tươi bắn khắp nơi, cười ha hả với con trai: “ Vui không?”
“ Vui ạ.” Dư Tội hét lớn, đây là cái Tết vui nhất của y:
Lão Dư cười không khép miệng lại được, cũng hét to: “ Năm sau mày phải dẫn con dâu về cho cha nhé.”
“ Được, cha muốn mấy người.”
“ Nghiêm túc chút, chơi đùa thế nào thì tùy, kết hôn cưới vợ phải thật lòng ... Mày phải học cha, kiếm vợ phải như dì Hạ, mày không nhỏ nữa, chả lẽ để cha ở bên cạnh lo cho mày mãi? Còn làm gương cho em gái mày nữa, giờ mày là anh rồi đấy, sống đàng hoàng chút.
Dư Tội đang bắn pháo tứ tung, bắn trả thằng nhãi nhà đối diện, chíu một cái, bắn qua mặt cha, Lão Dư hết hồn, suýt thì ngã.
Cha không ngã, con giật mình đỡ, không ngờ sân tuyết trơn, đỡ không xong còn lăn quay ra đất, thằng bé đối diện hò reo đắc thắng. Năm mới áo mới giày mới, Lão Dư mắng con trai lóng ngóng, Hạ Mẫn Chi vội vàng chạy ra, nhìn hai cha con chẳng có lớn nhỏ gì dở khóc dở cười.
Niềm vui năm mới kéo dài rất lâu, lại vào nhà ăn bữa khuya, tới khi Dư Tội và dì Hạ dìu Lão Dư say khướt vào phong mới kết thúc, Lão Dư chưa tận hứng, mắng con trai vô lương tâm, hai năm qua không về ăn Tết ... Dư Tội nghe mà sống mũi cay cay, lần nào gọi về cha cũng bảo không nhớ, không về cũng được, không ngờ cha để trong lòng như thế.
Đắp chăn cho cha rồi lui ra ngoài, căn phòng này vì cha kết hôn mới trang trí sơ qua, gian ngoài vẫn là cái kho để hoa quả. Khép cửa lại, dì Hạ cũng đi theo, xưng hô còn chưa thuận miệng lắm:” Mau đi ngủ đi, cám ơn con Tiểu Dư.”
Ngược lại Dư Tội rất thoải mái, dù gì y cũng chưa từng gọi ai là mẹ, người kia bỏ đi khi y còn chưa biết nói:” Là con nên cám ơn mẹ, vốn cha lo con ở ngoài gây họa, con lo cha ở nhà không ai chiếu cố, may có mẹ ... Mẹ biết đấy, cha keo kiệt lắm, hoa quả chỉ ăn quả thối nhất, cơm thì nấu một lần ăn ba bữa.”
Hạ Mẫn Chi biết lắm chứ, nhà bà cũng thế:” Ông ấy muốn tiết kiệm để mua nhà cho con.”
“ Đừng để cha con tiết kiệm, con tự lo được cho mình ... Mẹ đi ngủ đi.”
Dư Tội che miệng cười chạy mất, Hạ Mẫn Chi vẫn đứng đó, không phải là con đẻ, luôn thấy không tự nhiên, xưng dì thì xa cách, nhưng mà xưng mẹ thì đỏ mặt.
Một năm nữa qua đi, đem huyên náo ngăn cách ngoài cửa, trong căn phòng vẫn trống huơ trống hoác trước giờ, Dư Tội thả mình xuống giường, vẫn chẳng có chút buồn ngủ nào, từ bé tới lớn bảo cha tìm cho một người mẹ, nhưng có mẹ rồi, gọi ra từ đó, lòng vô vàn cảm xúc.
Dư Tội mở ngăn kéo, ở tầng cuối cùng lấy ra tấm ảnh gia đình, nhìn người mẹ hai mấy năm chưa từng gặp, bức ảnh cũ dần theo năm tháng, trên ảnh vẫn thấy rõ người phụ nữ mỹ lệ, điềm tĩnh, từng vô số lần mơ ước, một ngày nào đó sẽ đột nhiên có nữ nhân đứng ở cửa gọi con ... Nhưng hai mấy năm rồi, nữ nhân đó thật tàn nhẫn, bỏ chồng con đi một mạch.
Một cái nhà đơn thân khó khăn ra sao, người thường khó mà cảm thụ hết, trong ký ức của Dư Tội không có mẹ, thứ nhớ được sớm nhất là thường ngủ trên lưng cha, nước dãi chảy vào cổ cha. Lớn hơn một chút nhớ cha ngồi trước quán, tay mời khách, chân kẹp y, sợ y chạy lung tung, đói khát cứ lấy hoa quả mà ăn, ăn cả vỏ, mệt rồi lăn quay ra quán lề đường mà ngủ, cha nuôi y thế đấy.
Rồi khi lớn một chút rồi biết thò tay vào cái túi bẩn thỉu của cha lấy tiền lẻ, thế là được ăn trận đòn đầu tiên. Cha đánh, đánh mãi, khóc, khóc mãi, tới khi chú dì xung quanh khuyên nhủ mới thôi.
Từ đó trở đi cha có thêm một công tác, đó là đánh y, từ đét đít tới bợp đầu, rồi cầm gậy to như cây mía truy đuổi, khi đó hận cha tới ngứa răng ngứa lợi, đến cha cũng không thèm nữa, chỉ làm bạn với một con chó hoang. Có lần trời mưa giận cha không về, ôm con chó ngồi trong ống cống khóc, mong mẹ đến đón. Khi đó cứ mong có mẹ, giờ có mẹ rồi, sao cảm giác vẫn còn trống vắng?
Ngồi nghĩ miên man, bức ảnh trong tay rơi xuống góc giường, Dư Tội cũng lười nhặt, người mẹ đó có thèm để ý tới y đâu.
Dần dần ngồi đó ngủ không biết, trong cái đêm Giao Thừa lạnh lẽo đó, giấc mơ rất ấm áp, trong mơ cùng đám anh em tụ tập, xung quanh toàn đám chú bác gian thương, có cha, có mẹ mới, có em gái vẫn nhìn y quai quái, trong mơ Dư Tội cười hạnh phúc.
Đột nhiên có tiếng còi cảnh sát, âm thanh này rất mẫn cảm, Dư Tội tỉnh ngay, vội vàng mò điện thoại, trong đồn gọi, vội vàng nhận máy:” Xảy ra chuyện gì?”
Cảnh sát là thế, có điện thoại là sợ có án gấp, quả nhiên Phương Phương vội vàng nói:” Đội trưởng, Đại Nguyên xảy ra vụ án diệt môn, cả nhà sáu người bị người ta chém chết trong nhà, tổng đội hạ lệnh tổng động viên, yêu cầu tất cả đội trưởng chỉ đạo viên phải có mặt ở cương vị, toàn thể đội hình cảnh hủy kỳ nghỉ, sẵn sàng đợi lệnh.”
“ Chuyện xảy ra khi nào?” Dư Tội hỏi gấp:
“ Năm phút trước, ở khu vực đội 9.”
Ôi mẹ ơi, may quá nếu xảy ra ở Trang Tử Hà, mình lại không có mặt thì coi như xong luôn, Dư Tội nói gấp:” Phương Phương, cô thông báo cho chỉ đạo viên trước đi ... Xem nào, 4 giờ ... Lệnh tổng động viên chắc là chuẩn bị tìm kiếm, lệnh hiệp trợ điều tra sẽ mất một hai tiếng ... Trì hoãn một chút hãy thông báo với anh em, để họ ngủ tới sáng đi ... Tôi sẽ nghĩ cách về thật nhanh, thế nhé ...”
An bài qua loa xong Dư Tội vội vàng dọn đồ, nửa chừng dừng lại, thế nào cha cũng buồn lắm, hết cách, đại án như vậy, tổng động viên rồi, y không thể nào ở nhà ăn Tết được ... Đẩy cửa, oa, gió lạnh mang theo tuyết mù mịt ập vào mặt, đất phủ lớp tuyết trắng che đi xác pháo đỏ, không đi xe được, đường cao tốc phong tỏa rồi.
Đi tàu hỏa vậy, Dư Tội đóng cửa lại, xem giờ tàu hỏa, chuyến sớm nhất là 7 giờ sáng, còn những gần 3 tiếng nữa.
Bất tri bấc giác tiến vào trạng thái sốt ruột, trong thời gian chờ đợi đã nghĩ ra cớ dỗ cha, nói là tới nhà lãnh đạo, trải đường năm sau đề bạt, chuyện này chắc chắn là cha sẽ ủng hộ ... Lo lắng là thời tiết thế này gây án vào thời điểm này, ngoại ô địa hình phức tạp, có rất nhiều con đường bỏ trốn, đủ loại nhân tố bất ổn sẽ làm mức độ khó khăn đẩy lên rất cao, thế này toàn bộ anh em mất Tết rồi.
Dư Tội đứng bên cửa sổ, hiếm khi nào thấy tuyết lớn mà y lại không vui thế này, xem dự báo thời tiết nhiệt độ ở Đại Nguyên là âm 14 độ, trong bông tuyết đầy trời như nhìn thấy cảnh sát các nơi đang vội vàng mặc quần áo, rời khỏi ngôi nhà ấm áp, vội vàng tới điểm tập hợp ...
Khu vực đội 9 gần như là Trang Tử Hà, nơi đó không có giải tỏa, không có thổ hào, giết cả nhà vì cái gì, thù hận? Gây án đêm Giao Thừa là không sáng suốt, đường phố trống vắng, chạy đi đâu? Chẳng lẽ chạy ra đồng hoang? Dù là gây án có dự mưu, nếu không tính tới thời tiết thì thảm rồi.
Một loạt nghi vấn cứ thế mà xuất hiện trọng đầu, gần như thành loại bản năng ...