Rất nhiều chuyện bắt đầu từ việc nhỏ nhặt, bao gồm cả án diệt môn thôn Vũ Lâm trấn Tu Vũ ngoại ô Đại Nguyên.
Khi tiếng chuông giao thừa vừa vang lên, trong ngồi nhà lầu hai tầng tường đỏ ngòi xanh, bữa cơm đêm Giao Thừa sắp kết thúc, đứa bé quấn lấy cha đòi bắn pháo hoa, người mẹ dọa một cái, đứa bé liền đi xin ông bà ngoại. Ông già bế cháu trai lên, đi qua bên con rể lớn bất mãn hừ một tiếng.
Cha vợ khó chịu, sắc mặt mẹ vợ càng khó coi, Điêu gia có hai cô con gái xinh đẹp nức tiếng trong thôn, cô lớn Điêu Á Lệ làm công trong thành phố, con rể lớn cũng làm công là đầu bếp, cô nhỏ hơn thì học trung cấp, tốt nghiệp làm việc ở quỹ tín dụng trấn. Con rể nhỏ tới ở rể cũng là nhân viên quỹ tín dụng, không lâu sau sinh ra đứa bé bụ bẫm, mang họ Điêu.
Mỗi nhà có vấn đề riêng, vấn đề ở nhà này ở cô con cả Điêu Á Lệ, gả cho đầu bếp không ra gì, tiền không kiếm được bao nhiêu, khó tính khó nết, quà Tết mang về là thịt dê thịt lớn trong hiệu. Mẹ vợ chế giễu, lấy ở hiệu về à, hay là người ta ăn thừa.
Quà Tết ít đã đành, đêm Giao Thừa, con rể lớn còn ngửa tay vay tiền, làm gì? Mở quán cơm, cha vợ mắng mỏ thứ chó má lại đi đánh bạc chứ gì? Ông đây mất trắng con gái cho mày, bao năm qua lại còn phải trợ cấp bao tiền? Có bản lĩnh thì tự đi mà kiếm.
Cha vợ xuất thân mổ lợn, vóc dáng hung hãn không thua kém lợn rừng, con gái với con rể đánh nhau, ông chỉ vả hai phát là xong, con rể không bao giờ dám cãi.
“ Được rồi, đi ngủ cả đi, mai Ngọc Bình dậy sớm đốt pháo mở cửa, Tục Quý ngủ với bà.” Mẹ vợ lên tiếng:
Trần Ngọc Bình là con rể nhỏ, vừa nghe lời lại có công tác chính thức, tiền lương đưa hết cho vợ, rất được lòng cha mẹ vợ:” Vâng ạ, vậy bọn con ngủ trước.”
Vốn định nói vài câu với chị vợ với anh rể, không được thì đi vay, bọn họ giúp, có điều vợ Điêu Á Cầm kéo đi, hai vợ chồng im lặng lui ra.
“ Còn ngồi đấy làm gì? Đợi tôi thu dọn à?” Mẹ vợ chướng mắt với con rể lớn:
“ Mẹ, để con dọn, Bảo Long giúp em.” Điêu Á Lệ ra hiệu cho chồng đang cắm mặt uống rượu, chồng vừa qua 30 mà trán hằn nếp nhăn, ngoài bất đắc chí còn không có con, làm vợ không đành lòng, nhỏ giọng cầu xin:” Mẹ, con vay chút thôi, tối đa một năm là trả.”
“ Nói với cha mày ấy, còn mặt dày vay tiền à? Nó đánh bạc mắc nợ phải trả cho còn ít à?” Bà mẹ không thèm để ý, năm xưa cưới chồng mổ lợn thì cũng là loại ghê gớm, không vỗ bàn chửi con rể là nể mặt rồi:
Con rể lớn Cát Bảo Long thấy không có hi vọng, hừ mạnh xách nửa chai rượu về phòng.
“ Á à, còn lên mặt với vợ mày à? Cái thứ gì vậy, phì ...” Mẹ vợ nhổ nước bọt con rể, con gái trách một câu cũng bị chửi:” Cả mày nữa, ăn trong rào ngoài, cha mẹ nuôi mày lớn thế này, mày không báo hiếu đã đành, còn nhăm nhe tiền dưỡng lão của cha mày. Xem chồng mày là cái loại gì, ăn bám vợ chưa đủ, còn ngửa tay xin tiền cha mẹ vợ. Con cái chẳng có đứa nào, tao thấy nó chẳng phải nam nhân.”
Cát Bảo Long hai mắt đỏ ngầu, về phòng rồi vẫn nghe thấy lời mẹ vợ chửi mắng, tức giận cầm bát đập vỡ choang, kết hôn bảy tám năm, bụng vợ không có động tĩnh làm hắn được cái tiếng không phải nam nhân. Trừ quanh quẩn bên bếp làm mấy món ăn thì không biết làm gì, con không có bản lĩnh kiếm ra, nhà không có bản lĩnh mua được, tiền cũng không thể kiếm, ở nhà bị vợ oán trách, tới nhà cha mẹ vợ thì không được coi là người.
Cực độ phẫn uất, hắn cầm chai rượu tu ừng ực, cảm giác nóng rát chảy tử cổ họng xuống lông ngực.
Cửa mở ra, vợ quay về, vừa mới khóc xong, không giống mọi khi lấy chai rượu của chồng mà cởi áo ngoài, chui vào chăn ôm mặt khóc.
Cát Bảo Long nghe tiếng khóc thút thít nổi câu: “ Khóc khóc cái buồi, chỉ biết khóc.”
“ Chỉ giỏi chửi mắng vợ, giỏi thì đi kiếm tiền đi, sao không đi vay cha anh tiền ấy.” Điêu Lệ Á nổi giận:
“ Cô không sinh nổi con, tôi mặt mũi nào về nhà.” Cát Bảo Long nhổ nước bọt:
“ Cút mẹ mày đi, mày không có bản lĩnh trách bà à?” Điêu Á Lệ đáo để cầm gối ném:
“ Cô đừng vờ vịt với tôi, khi kết hôn thì cô là con điếm nát bị người ta chơi qua rồi, nói không chừng uống nhiều thuốc tránh thai quá không sinh được con.” Cát Bảo Long đem hết uất ức trong lòng trút ra:
Điêu Á Lệ nổi tiên từ giường nhày xuống, cấu xé cắn tát chửi: “ Thằng vương bát đản ... Bà theo mày bao năm, mày đối xử với bà thế à ... Bà liều với mày ....”
“ Cút mẹ mày đi ... “ Cát Bảo Long thấy vợ đầu bù tóc rối như mụ điên, hắn mất kiểm soát, cầm chai rượu phang vợ:
Hự, tiếng kêu ngưng bặt.
Chai rượu loại cũ hình lục lăng, cạnh rất cứng, chỉ một đập làm Điêu Á Lệ mắt trợn trừng, máu tuôn xối xả, Cát Bảo Long ôm lấy vợ khóc rống lên.
Điêu Phúc Quý vừa nằm xuống thì nghe hai vợ chồng con gái lớn cãi chửi nhau, bà ngoại dỗ dành cháu trai, không cho chồng đi, sợ chồng nóng tính làm lớn chuyện. Lúc này ông bố không ngồi yên được nữa, khoác áo lên lầu, bàng hoàng. Con gái nằm thẳng cẳng trong vũng máu, ông phẫn nộ xông vào đá con rể, ôm con gái , bi thương không nói lên lời.
Đột nhiên gáy đau nhói, á một tiếng quay đầu, Cát Bảo Long lấy dao làm bếp đâm xuyên thân thể.
“ Con chó già ông cũng có ngày hôm nay ...” Cát Bảo Long thấy vợ đã chết, nghĩ tới đủ loại đãi ngộ mình phải chịu ở đây, đều do cái nhà này, cơn phẫn nộ bốc lên ào ạt, rút dao đẫm máu, liên tục đâm chém cha vợ, tới khi không còn sức lực nữa nhìn cha vợ nằm đó, hung tính càng bốc cao:
Ôm lấy vợ, lau sạch trán vợ, vợ hắn chết đều do cha mẹ vợ sỉ nhục hắn, chửi mắng hắn, thế là hắn xách dao đi tìm mẹ vợ.
Mẹ vợ vừa ngồi dậy, hắn đâm một dao, máu tuôn ra như suối, lại dao nữa, dao nữa ... Tới khi tắt hơi, máu đầy giường, đứa cháu hoảng sợ khóc thét, hắn trở tay đâm chết luôn.
Con rể nhỏ tới muộn, lao vào ôm con, Cát Bảo Long mất thần chí, cứa cổ một cái, giống bình thường hắn cắt thịt, rất chuẩn, làm đứa em rễ co giật, máu thành vũng.
“ Cứu với, giết người ... Giết người.”
Con gái nhỏ la hét, vừa bò vừa chạy ra ngoài, trong cơn hoảng loạn không mở được cánh cửa sắt đã khoa, Cát Bảo Long chạy đuổi theo, đâm một nhát vào gáy.
“ Anh, anh rể ... Đừng giết em.”
Lời chưa dứt cũng dần dần gục xuống.
Cát Bảo Long cứng người tại chỗ, tay run rẩy, muốn đưa tay ra đỡ em vợ, nhưng rụt lại, hắn thấy rồi, máu từ gáy cô gái đang tuôn ra ồng ộc, co giật một lúc nằm im.
Khi phẫn nộ phát tiết hết, sợ hãi ập tới, quay đầu nhìn quanh chỉ thấy máu me khắp nơi, hắn ngửa đầu gào rú như chó sói.
Mở cửa, hắn gào như khóc, biến mất trong đêm tuyết mênh mông.
Nửa tiếng sau láng giềng không nghe thấy động tĩnh gì nữa mời lấy gan đi ra xem, cửa sân mở toang, con gái thứ hai Điêu gia đã bị phủ lớp tuyết, hàng xóm không dám tới, gọi cán bộ thôn, sau đó báo cảnh sát.
Tuyết lớn đường trơn, nửa tiếng sau cảnh sát mới tới nơi, may có kiến thức tối thiểu, lập tuyến phong tỏa hiện trường, nhìn nạn nhân không còn dấu hiệu sự sống nữa, vừa báo cáo vừa đi vào nhà, nhìn thảm cảnh bên trong, hai cảnh sát cuống cuồng chạy ra, gục bên góc tường nôn ọe ...