3 giờ 40 phút sáng, đội trọng án nhận được báo cáo tới hiện trường thì phát hiện thảm cảnh đã vượt quá tưởng tượng.
4 giờ sáng, chi đội phát lệnh tổng động viên, căn cứ vào hiện trường thì con rể Cát Bảo Long liệt vào nghi phạm hàng đầu, kiểm tra hiện trường lần truy bắt đồng loạt tiến hành.
5 giờ sáng, hơn sáu mươi con đường vây quanh Đại Nguyên đều có hình cảnh kiểm tra, tấm lưới truy bắt mở rộng 50 km, không ngừng có lực lượng tham gia truy bắt.
Trời sáng, vụ án diệt môn đã chấn động sở công an tỉnh, hơn 300 đặc cảnh vũ trang hoàn bị đổ tới thôn Vũ Lâm, men theo năm dặm quanh thông tìm kiếm.
Tiêu Mộng Kỳ, Sử Thanh Hoài dẫn tổ chi viện tổng đội nhận lệnh tới hiện trường, trên đường đi tư liệu liên quan tới người bị hại cùng nghi phạm đã được Lý Mân làm rõ.
“ Chồng, Điêu Phúc Quý, 61 tuổi, vợ, Vương Mạnh Nha 58, con gái lớn Điêu Á Lệ thất nghiệp, con gái nhỏ Điêu Á Cầm nhân viên quỹ tin dụng, cháu trai Điêu Tục Quý 4 tuổi, con rể nhỏ Trần Ngọc Binh ...” Lý Mân đưa tài liệu đơn giản, trí nhớ cô rất tốt:
“ Cát Bảo Long không có tiền án, chỉ có ghi chép về giấy chứng nhận đầu bếp, không có thẻ tín dụng.” Du Phong cũng nói:
“ Đây là điểm giám sát giao thông xung quanh thôn Vũ Lâm, song không có camera phục vụ trị an.” Tào Á Kiệt lắc đầu chịu thua:
Tiêu Mộng Kỳ và Sử Thanh Hoài truyền nhau xem tài liệu, càng xem càng sầu lòng, tuyết như lông ngỗng, mặt đất phủ một lớp dày, dẫm lên nghe bèm bẹp, thế này thì còn manh mối gì được. Còn chưa nhận được mệnh lệnh mới thì kiểm tra hiện trường đã kết thúc, xa xa nhìn thấy năm pháp y và nhân viên kiểm nghiệm đang bận rộn.
Thế trận không phải nhỏ, cả cao thủ của trung tâm pháp y cũng tới.
“ Sao lại gọi chúng ta, chúng ta đâu có kinh nghiệm về án mạng.” Lý Mân càu nhàu:
Tào Á Kiệt cũng ngáp ngắn ngáp dài:” Dù sao thì chúng ta chỉ tìm kiếm tin tức thôi.”
“ Tuyết lớn thế này, bắt giữ còn khó.” Du Phong thấy tác dụng của họ trong vụ án kiểu này không cao:
Hai thực tập sinh lần đầu tiên tham dự vào hành động lớn thế này, Trương Vi Vi còn hưng phấn nói:” Nhìn đặc cảnh thật là soái.”
Thẩm Trạch nhìn đặc cảnh ai náy mặc giáp chống đạn, trang phục ngụy trang, mũ sắt, tay lăm lăm tiểu liên, đứng bất động trong tuyết, quay sang Trương Vi Vi:” Mùng một Tết đứng đây tạo hình, cô thấy soái lắm à?”
“ Ừ đấy.” Trương Vi Vi vênh mặt lên thách thức.:
“ Mọi chú ý, ngoài xe rất lạnh, vào trong nghỉ ngơi đi, đợi kiểm tra hiện trường xong, chúng ta nhận mệnh lệnh mới từ tổng đội.” Tiêu Mộng Kỳ vỗ tay, bảo mọi người lên xe, sau đó gọi Sử Thanh Hoài theo:
Tần Cao Phong đội trưởng đội trọng án trực thuộc chi đội và một đội pháp y đang đi về, thấy họ liền nói:” Chúng ta hiện cần một kênh chỉ huy thống nhất, bên trên muốn biết tình hình tiến triển bất kỳ lúc nào, có vấn đề gì không?”
“ Yên tâm, phương diện thông tấn, chúng tôi đều là cao thủ.” Tiêu Mộng Kỳ tự tin nói:
“ Tới thôn ủy đi.” Tần Cao Phong chỉ chỗ, cách hiện trường không xa, nói xong đi ngay, chẳng để ý tới đứa em vợ:
Sử Thanh Hoài cũng coi như không quen biết Tần Cao Phong, hắn luôn thấy người này không xứng với chị mình.
Trong đội tất nhiên không hề biết mối quan hệ này, Sử Thanh Hoài là người sống kín tiếng, đến hắn kết hôn rồi mà mọi người còn mãi mới biết thì đừng nói tới chuyện khác.
Hai chiếc xe chỉ huy lúc này phát huy hiệu quả, ăng ten dài mấy mét dựng lên, lấp thiết bị ở phòng hội nghị thôn ủy, kết nối tín hiệu.
7 giờ 50 phút, kênh chỉ huy được lập nên, nghe thấy giọng sở trưởng Thôi vang vang trong xe, hai thực tập sinh lè lưỡi.
Thông tin hiện trường đầu tiên chuyển đi, hình ảnh cùng với tư liệu nhân thân, vốn tưởng rằng mình luyện được thần kinh cường hãn, đồng chí Lý Mân vừa nhìn hình ảnh hiện trường, ọe một cái lao ra khỏi xe ...
Thẩm Trạch vừa định trêu Chị Béo, quay đầu nhìn một cái cũng cướp đường mà chạy, những người khác không hơn là bao.
Ngược lại năng lực chịu đựng của Tiêu Mộng Kỳ rất cao, cô xem chứng cứ ban đầu hết sức kỹ càng.
“ Tàn nhẫn quá.”
“ Thật vô nhân tính.”
“ Đến trẻ con mà cũng ra tay được.”
Mỗi người một câu, sợ hãi hoặc phẫn nộ, Tiêu Mộng Kỳ không hài lòng, tổng kết lại: “ Theo kiểm tra hiện trường, trừ Điêu Á Lệ không phải bị dao chém, những người còn lại đều bị dao đâm chết, tối đa tới mười ba nhát. Cát Báo Long bị định vị là nghi phạm số một, tôi hỏi mọi người, hắn có phải hung thủ không?”
“ Tám chín phần mười rồi, kỳ, về ăn Tết sao lại mang theo dao, chẳng lẽ có dự mưu về giết người?” Sử Thanh Hoài nhíu mày:
“ Hắn là đầu bếp mà, mang về nấu ăn, thuận tay giết người.” Du Phong sợ tới mặt nhợt nhạt:
“ Thế có người bị mười mấy nhát dao thì giải thích ra sao? Hay không phải báo thù mà có nguyên nhân khác?” Thẩm Trạch hoang mang:
“ Bị thương nhiều nhất là Điêu Phúc Quý và Vương Mạch Nha, nhìn mà không hiểu à?”
“ Hiểu cái gì?” Tào Á Kiệt nghi hoặc:
“ Đơn giản thôi, bây giờ con rể đều chướng mắt với cha mẹ vợ.”
Điều này không ai dị nghị nữa, Sử Thanh Hoài trầm tư hồi lâu, không biết có phải nghĩa tới gia đình mình không: “ Vụ án này không cần phá, hẳn là do mâu thuẫn gia đình mà ra, cụ thể là mâu thuẫn gì thì tìm được nghi phạm hẵng nói. Tôi thấy chúng ta phải nhìn xa một chút, rà xoát cả hoàn cảnh xung quanh.”
“ Đúng thế, làm thế đi.” Tiêu Mộng Kỳ là cô gái cá tính, áp đảo người khác vì thế cô thích tính ôn hòa của Sử Thanh Hoài, luôn có thể uyển chuyển nói ra lời cô muốn nói:
Bố trí nhiệm vụ xong, Lý Mân tải bản đồ vệ tinh, Tào Á Kiệt tìm kiểm các điểm giảm sát, Du Phong liên hệ với các đơn vị tới vị trí, hai thực tập sinh căn cứ vào vị trí đánh dấu:
“ Nếu mà hắn chạy vào núi thì khó bắt lắm.” Thẩm Trạch nhận ra tìm kiếm tới thôn Đà Hà, nơi đó nằm sát Địa Long Sơn, gần như liền một thể với Ngũ Đài Sơn, kéo dài hơn 200 km, bao nhiều lực lược cho đủ:
“ Thảm rồi, gặp phải tuyết lớn, ngày mai, ngày kia, ngày kìa ... Mấy ngày nữa đều tuyết.” Lý Mân xem dự báo thời tiết rồi tức giận:
Không thể làm gì hơn nữa, mọi người chỉ biết đợi, đợi rất lâu không có mệnh lệnh mới, thông tin gửi về xe chỉ huy thì toàn tin xấu, xe cảnh sát chưa tới mục tiêu đã có hai xe bị trượt xuống mặt đường, một xe đi quá gấp gây tai nạn nhẹ, lực lượng kẹt trên đường ....
…………………. ………………………..
“ Nhét vào, nhét vào đi ...”
“ Phía sau đẩy mạnh lên, đẩy thêm lần nữa.”
“ Cẩn thận đấy.”
“ Chuẩn bị, một, hai, ba ... Đẩy ..”
Duẫn Nam Phi cao lớn chỉ huy mấy đặc cảnh đẩy xe bị kẹt dưới đường, chiếc việt da kiểu cũ, bánh xe lún trong hố tuyết, mọi người nhổ cỏ lấy đá kè dưới bánh xe.
Động cơ nổ rầm rầm, xe rung chuyển, từ từ thoát khỏi hố, cuối cùng cũng thoát, hình cảnh đẩy xe phía sau đẩy quá mạnh, trượt ngã xuống hố.
“ Cám ơn đội trưởng Duẫn.” Có hình cảnh tới kính lễ:
Từ lúc xe gặp sự cố tới giờ đã hai tiếng, may gặp được đặc cảnh giúp đỡ, Duẫn Nam Phi nhìn mấy hình cảnh lạnh tới mặt tím tái: “ Các anh ở đội nào?”
“ Đội chín, vụ án xảy ra trên địa bàn của chúng tôi, tôi là đội trưởng Trần Triều Dương.”
“ Địa điểm chỉ định của các anh ở đâu?”
“ Hòe Thụ Câu, cách nơi này 9 km, đang định chạy bộ thì gặp các anh.” Trần Triều Dương nhìn bốn bề chỉ có một màu tuyết, gió liên tục thôi khó cả mở mắt, mặt đầy buồn phiền:
“ Xe các anh cũ quá, động cơ yếu, tiếp tới đường khó đi lắm .... Đông Tử, nhường cho họ một cái xe.” Duẫn Nam Phi không nói nhiều, xoay người đi luôn, cái xe nát lốp mòn vẹt hết cả, đi đường tuyết thế này dễ gặp tai nạn:
Trang bị của đặc cảnh đều rất tốt, việt dã Dũng Sĩ, lắp cả xích chống trượt, đạp ga một cái, cảm giác sướng đừng hỏi, đám hình cảnh đội chín nhảy lên tới thẳng điểm chỉ định.
Các đoạn đường chính đều có lực lượng cảnh sát lập chốt, ai nấy run lẩy bẩy tụ vào một chỗ hút thuốc. Duẫn Nam Phi xem xét hiện trường, gửi tin về:
"Nhiệt độ -9 độ C, gió lớn, tầm nhìn dưới 20 mét, tìm kiếm khó khăn."