Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 76 - Q1 - Chương 076: Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ. (3)

Q1 - Chương 076: Cuộc gặp gỡ bất ngờ. (3) Q1 - Chương 076: Cuộc gặp gỡ bất ngờ. (3)

Đương nhiên Hùng Kiếm Phí không thể đi tố giác anh em được, mà đời nào có chuyện Dư Tội tự thú, thế nên khi con Gấu Chó đang khó xử vì kẹp ở giữa thì Dư Tội buông lời chế giễu: “ Này, dù anh muốn giao nộp tôi cũng chẳng được đâu, đùa với anh thôi, người ta sẽ hỏi anh là ai, CMT đâu? Mấy người bị đánh là người thế nào, chẳng may trong khu có vụ án tương tự, cảnh sát cứ nhất quyết đổ cho anh thì sao?”

Một loạn câu hỏi làm Hùng Kiếm Phi choáng váng, thực tế là vậy, nhưng mà nghe cứ như mình sắp đi tố cáo ấy, hắn tức xì khói, rốt cuộc bùng nổ rồi, chỉ mặt Dư Tội hùng hổ chất vấn: “ Sao cậu có thể làm thế, sao cậu có thể đi cướp của người ta, dù gì chúng ta cũng từ trường cảnh sát mà ra.”

Dư Tội chép miệng không trêu chọc người thật thà nữa, kể lại chuyện đã qua, nói từ khi xuống xe tới sân bay, dựa vào nhặt bật lửa đem bán và bắt khách kiếm tiền, về sau phát hiện một tên móc túi trong nhà vệ sinh, cho một trận đánh gục bên bệ xí.

Làm xong thấy không làm thì thôi, làm phải làm tới cùng, thế là tịch thu tang vật, còn nói đi giao nộp à, chưa kể lương tâm không cho phép, dù có thì sẽ phải đối diện với vấn đề mà y hỏi Hùng Kiếm Phi khi nãy, làm việc nghĩa nói không chừng chuốc họa vào thân, thế thì quá ngu xuẩn.

Thế là y có nguồn thu nhập.

Còn về việc hôm nay, Dư Tội tới một quán bar cho người nước ngoài ở Tam Nguyên Lý, bám theo một tên chuyên đập cửa xe trộm đồ, đợi hắn vào ngõ ra tay làm Robin Hood, ai ngờ bọ ngựa bắt ve có chim sẻ ở đằng sau, nơi đó là ổ trộm cắp, thằng trộm bị đánh gọi đồng bọn. Thế là năm sau thằng xông ra, Dư Tội hạ một thằng cướp đường bỏ chạy. Thế nhưng đối phương thông thạo địa hình hơn, y chạy mấy km liền mà không cắt đuôi được, thấy chúng còn ba tên, thế nên đứng lại chơi luôn, tiếp theo Hùng Kiếm Phi biết rồi.

Gấu Chó nghe mà bất ngờ không thôi, dù biết Dư Nhi to gan, không ngờ y to gan tới độ đi cướp tiền của tội phạm, đừng nói học viên, cả cảnh sát cũng không thể một mình chấp hành nhiệm vụ.

“ Tiền bất nghĩa, người có đức sẽ được, chúng ta thế thiên hành đạo, không cần áy này làm gì.” Dư Tội nghiêm túc nói:

“ Rắm chó, cái loại đen ăn đen cũng không phải tử tế gì.” Hùng Kiếm Phí mắng một câu, lòng thoải mái hơn một chút, dù sao cũng tốt hơn là lấy của người bình thường:

“ Anh tưởng ai cũng như anh có sức đi vác bao tải 100 kg à, nếu anh là tôi thì sao, anh định chết đói hay nhục nhã trở về?” Dư Tội nói một câu làm Gấu Chó á khẩu, dốc ví ra nhặt từng tờ tiền, phe phẩy trước mặt: “ Thực sự không lấy à, đừng nói tôi không chiếu cố anh nhé, nhìn bộ dạng ăn mày của anh lúc vào đây xem, cầm chút không chết đâu.”

Hùng Kiếm Phi bị nhét tiền vào tay, không biết phải làm sao, hết lòng khuyên nhủ:” Dư Nhi, nhiều tiền thế này, bị phát hiện thì sao, đừng nói làm cảnh sát còn bị cảnh sát bắt đấy.”

“ Thế mà anh còn dám nói mình từ trường cảnh sát ra, kiến thức vứt lại trường hết rồi à, anh nói thằng trộm kia có dám đi báo án không.”

“ Tất nhiên là không rồi.”

“ Hắn không báo thì làm gì có án.”

Hùng Kiếm Phí ngọng luôn:” Nhưng ...”

“ Cầm lấy, anh đừng có ôm cái ảo tưởng kia, chưa chắc đã được ở lại tỉnh thành đâu, vả lại tiền còn không dám lấy sao có thể làm cảnh sát.” Dư Tội như ác ma dụ khị bên tai: “ Đừng bạc đãi bản thân.”

Hùng Kiếm Phi lay động dữ dội:” Nếu trong nhà bám theo thì sao?”

“ Không đâu, tôi ra ngoài vào buổi tối, nguồn phát tín hiệu ở đây, bọn họ nghĩ tôi ở nhà ...” Dư Tội nói tới đó chợt khựng lại, mặt tái đi:” Không xong, nếu người ta theo dõi anh thì tôi sắp bị lộ tẩy rồi.”

“ Hả? Nếu thế …”

“ Suỵt!” Dư Tội ra hiệu cho hắn im lặng vỗ trán nhớ lại, lúc đó quá loạn, nhiều người vây quanh xem, không cách nào xác định có người bám theo Hùng Kiếm Phi hay không, kỳ thực ngay từ đầu Dư Tội đã biết thế nào cũng có người giám sát, sau đó y chuyên môn xuất hiện ở ba nơi khác nhau, quả nhiên phát hiện cùng một chiếc xe tới tìm, gần như có thể khẳng định là người giám sát tới chi viện.

Hùng Kiếm Phi ở mặt này hơi non gan, nếu thực sự bị người trong nhà phát hiện thì lý tưởng hỏng mất, cuống lên:” Dư Nhi, làm sao bây giờ?”

Tất nhiên là phải chữa cháy, nếu sợ bại lộ thì phải bịt lỗ hổng trước khi bại lộ, Dư Tội đi qua đi lại trong phòng, y hoài nghi đây không đơn thuần chỉ là bài kiểm tra sinh tồn, có thể còn là kiểm tra nhân cách đạo đức khi bị dồn vào nghịch cảnh, nếu bên giám sát phát hiện ra, tuy không lo chịu trách nhiệm pháp luật song sự nghiệp coi như đi tong.

Về bán hoa quả với cha là cái chắc rồi.

Dư Tội đột nhiên dừng lại, giọng có phần phấn khích: “ Gấu Chó, hôm nay chúng ta làm một vụ đủ béo rồi, nếu không tiêu pha hoang phí thì đủ cầm cự tới lúc hết thời hạn ... Thế này đi, chúng ta chống điều tra, họ muốn chơi, chúng ta chơi lại, nói không chừng tìm ra mấy anh em gặp nạn đấy.”

“ Cái gì ... “ Chống lại tổ chức? Gấu Chó hơi sợ, khuyên nhủ:” Dư Nhi, đừng chơi quá lửa.”

“ Con mẹ nó, té ra anh là thằng không có nghĩa khí, anh em gặp nạn, nói không chừng lang thang đầu đường lục thùng rác kiếm ăn, Bánh Đậu chưa bao giờ ra khỏi tỉnh mua vé máy bay còn chẳng biết, Lạc Đà chỉ biết mấy thứ kỹ thuật, chân yếu tay mềm, ra kia lưu manh nó bắt nạt là cái chắc. Thử Tiêu nữa, cùng phòng với anh đấy, anh thử sờ lương tâm tự hỏi bản thân xem, bọn họ sống thế nào? Thân anh thì ấm thân rồi, giờ anh bỏ mặc anh em à?” Dư Tội liên tục chất vấn:

Mỗi câu nói không khác gì đâm vào tim Hùng Kiếm Phi, làm hắn vừa hổ thẹn vừa kích động: “ Nói đi, cậu địch làm gì?”

“ Thế mới phải chứ, đi, tôi dẫn anh đi ăn một bữa, ăn xong ngủ, chiều chúng ta đi lang thang.” Dư Tội kéo được Hùng Kiếm Phi về chung chiến tuyến đột nhiên đứng dậy, không nói chuyện kia nữa:

Hùng Kiếm Phi vội đuổi theo: “ Chúng ta phải tìm họ ra sao, nơi này rộng như thế.”

“ Chỉ cần có thứ đó, chúng ta sẽ có cách thôi.” Dư Tội chỉ thiết bị phát tín hiệu ở trên giường, cười rất tự tin rất gian tà:

................ ...................

Xuất hiện chuyện ngoài dự liệu có nghĩa là Cao Viễn và Vương Vũ Vi trở về nhà liền bị giáo huấn, đường đường là thành viên thực địa của cục chống ma túy, bị chim non qua mặt, không biết người ta dưới vành mắt mình làm bao việc.

Hình ảnh mang về được đem phân tích, lúc này ở trên màn hình của Lâm Vũ Tịnh, đúng thế, chính là số 8, hóa trang không tệ, là kiểu trang phục lưu hành của đám lưu manh đầu đường năm nay, quần jean màu lam, sơ mi xám với hình vẽ nguệch ngoạc cùng mái tóc vàng, cứ như đang cười nhạo cả tổ hành động.

“ Tôi bảo mọi người phải coi trọng cao độ, mọi người lại lơ là khinh suất, có mấy con chim non còn không trông coi nổi thì còn làm gì được tội phạm? Một lúc nữa nghiêm túc kiểm điểm cho tôi.” Đỗ Lập Tài giáo huấn hai người kia xong đi qua đi lại trong phòng hội nghị, tình hình đã báo cho Hứa Bình Thu, vẫn chưa có câu trả lời, đoán chừng thế nào cũng bị chửi mắng một trận, so với lần trước để mất người báo tin, lần này càng khiến hắn bẽ mặt:

Bốn đội viên đều đứng đó không dám nói gì, có điều mười mấy ngày từ một đám trẻ con lạc mẹ bơ vơ đầu đường đã thành quần thể hoàn toàn khác, đã có bốn người không thích ứng được nhờ cứu viện, nhưng một khi thích ứng được rồi, đám nhóc đó khiến độ khó giám sát tăng lên không chỉ một chút.

Bình Luận (0)
Comment