Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 760 - Q6 - Chương 058: Đi Tìm Câu Đố. (3)

Q6 - Chương 058: Đi tìm câu đố. (3) Q6 - Chương 058: Đi tìm câu đố. (3)

Chu Văn Quyên chỉ tay bắt đầu giới thiệu: “ .... Cát Bảo Long hẳn là ngồi uống rượu ở đây, chăn trên giường lật ra, khi đó Điêu Á Lệ có lẽ là nằm trên giường, hai người phát sinh tranh cãi. Cô ta ném gối vào chồng, sau đó đi đất xuống giường, hai người đánh nhau ... Trong lúc tranh cãi, Cát Bảo Long thuận tay cầm chai rượu đập vợ, đây là chai rượu lục lăng, đánh trúng gáy Điêu Á Lệ, chết ngay tại chỗ ...”

“ Vì sao trên ảnh, khuôn mặt Điêu Á Lệ rất yên bình sạch sẽ như thế?” Dư Tội ngắt lời:

Í, hỏi đúng chỗ rồi, Tiêu Mộng Kỳ ngầm tán thưởng, chi tiết nhỏ như thế, không phải người tâm tư cực kỳ mẫn cảm không chú ý: “ Nghi phạm vuốt tóc, lau sạch máu cho vợ.”

“ Đúng thế, theo dấu vết để lại thì hắn quỳ ở đây, tôi nghĩ là lỡ tay, hẳn là hắn rất thống khổ.” Chu Văn Quyên tán đồng, chợt thấy có chút mâu thuẫn:

“ Sau khi chuyện xảy ra thì thống khổ là thật, nhưng trước đó thì cũng không hoàn toàn lỡ tay đâu, hắn hẳn là hận không thể tự tay bóp chết vợ mình, chỉ là không dám thôi.” Dư Tội lạnh lùng nói:” Chửi vợ, hận vợ, đánh vợ, lại không có năng lực đổi vợ, đó là sự thống hận ghê gớm ... Văn Quyên tiếp đi.”

“ ... Hắn giết cha vợ mình Điêu Phúc Quý thì chắc chắn không phải là lỡ tay nữa, mà là trút hận, hắn dùng dao mình mang theo, đâm nhát đầu tiên vào hông, sau đó là đâm liên tục 13 phát.” Chu Văn Quyên giơ tay mô phỏng lại động tác vị trí nghi phạm lúc bấy giờ:

Dư Tội cẩn thận đi quanh, nhìn cái giường bừa bộn, áo khoác mới tinh treo ở lưng ghế, đó là bộ áo khoác cổ lông, không đắt, trong túi có vài trăm đồng, một cái di động dùng mấy năm. Tức là hắn không có áo khoác, chỉ mỗi áo len mà chạy ra ngoài trong trời lạnh như thế, vậy mà hơn 1000 cảnh sát không tìm ra, năng lực con người phát huy trong tuyệt cảnh đúng là không thể xem thường.

Đi xuống lầu, Chu Văn Quyên kể, mẹ vợ khoác áo ngồi trên giường, bị đâm từ trước mặt, đâm hơn mười nhát, đứa bé đâm hai nhát, con rể nhỏ chạy vào cứu con bị cắt động mạnh cổ, em vợ hoảng loạn bỏ chạy không mở được cổ, bị hắn đâm một phát vào gáy mất mạng.

Dưới mái hiện là sáu cỗ thi thể xếp thành hàng, Dư Tội có chút chùn chân.

“ Đi nào, chúng ta làm cảnh sát, không nên tin ma quỷ, dù có ma quỷ, bọn họ cũng phù hộ chúng ta báo thù rửa hận.” Dưới ánh đèn tù mù ngoài sân, khuôn bình tĩnh của mặt Chu Văn Quyên ánh lên vẻ thánh khiết, cô đưa bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay Dư Tội khéo tới mái hiên, ngước mắt nhìn y đầy ngưỡng mộ: “ Mở ra đi, cậu là người dũng cảm nhất mà mình biết.”

Dư Tội nắm chặt tay Chu Văn Quyên, hít thở mấy lần cúi xuống vén khăn che.

Đứa bé như ngủ say, nhưng sắc mặt đã xanh ngắt, bên cạnh còn có mấy quả pháo hoa, Chu Văn Quyên nhặt lên đặt vào tay Dư Tội: “ Qua năm nay nó mới 5 tuổi, khi đó tay vẫn nắm chặt pháo hoa, trong túi cũng có, chắc là đợi sáng mai ngủ dậy đốt ... Nhát dao này rất chuẩn, đâm thẳng tim không có khả năng cứu chữa, nó mới năm tuổi thôi, thù hận cỡ nào cũng không thể trút lên đứa bé chứ ...”

Dư Tội không nói gì cả, nhìn pháo hoa trong tay, đáng nhẽ không nên mang thứ này đi ngủ, thằng bé chắc phải mong đợi ngày mai lắm, nhưng không bao giờ tới rồi. Lại vén tấm che thứ hai, chắc là mẹ nó, dung mạo xinh xắn không còn sắc máu, người cha bị cắt cổ, mắt khép hờ chết không nhắm mắt, hai người già, sự kinh hoàng trước khi chết vẫn hằn sâu trên mặt.

Không hề thấy buồn nôn, cũng không thấy sợ hãi, Dư Tội lặng lẽ nhìn giống tìm kiếm gì đó.

Chu Văn Quyên ra hiệu Tiêu Mộng Kỳ im lặng rồi lùi ra sau đứng đợi, giống như bao lần cô lặng lẽ nhìn chàng trai này, cô biết chỉ cần cho Dư Tội đủ động lực, y có thể làm tất cả.

Cứ đứng thế chừng mười phút, thình lình Dư Tội đứng bật dậy, mồm lẩm bẩm cái gì không ai nghe rõ, chạy lên lầu, khi cả hai chưa hiểu thì y đã lại chạy xuống, làm vài động tác kịch liệt, chạy ra cửa, làm động tác tập kích người khác, miệng thở hồng hộc.

“ Hắn hú lớn, đúng, chắc chắn là có ... Hắn thống khoái lẫn hối hận ... Hắn căm hận cả nhà cha mẹ vợ, giết hai ông bà già đó rất thống khoái, hắn không có con, hắn ghét cả đứa bé, cho nên hắn ra tay không hề mềm lòng, hắn ghen tỵ với đứa em rể, nên hắn cứa cổ dứt khoát .... Nhưng hắn không nỡ giết em vợ, hắn chỉ đâm một nhát, không phải lập tức chí mạng ...”

Dư Tội mặt mày hung tợn hai mắt cuồng loạn, mồm lảm nhảm như điên, hai cô gái không dám tới gần.

“ Cần giết, không cần giết đều giết bà nó rồi ... Hắn gào thé, hắn bỏ chạy ...”

Nói là làm, Dư Tôi ngửa cổ phát ra một tràng âm thanh ghê sợ, sải bước chạy mất tích.

“ Dư Tôi, Dư Tội ... Cậu làm sao thế?” Chu Văn Quyên lúc này có chút sợ rồi:

“ Không sao, anh ấy đang mô phỏng lại hiện trường hung án ... Bây giờ chắc chắn chạy tới điểm phát hiện số hai, cô ở lại trông đi, tôi theo anh ấy ...” Tiêu Mộng Kỳ kệ Chu Văn Quyên phản đối, chạy nhanh đuổi theo:

Trời tuyết, ngõ tối, ánh đèn tù mù, phảng phất như có mùi máu bay qua bên người, Dư Tội chạy mấy trăm mét đã thở hồng hộc, chạy, phải chạy mau, như mấy cỗ thi thể đang truy đuổi, chạy, chạy càng xa càng tốt.

Hành vi quái dị cực độ đó kinh động cảnh sát canh giữ, Tiêu Mộng Kỳ liên hệ tổ chuyên án, lệnh toàn bộ lực lượng ẩn mình, không được lộ diện, khi cô đuổi kịp Dư Tội thì đúng là chứng thực suy nghĩ của mình, Dư Tội đang vịn vào cột điện nơi phát hiện dấu máu, vẫn giăng tuyến cảnh giới.

Có ích không?

Tiêu Mộng Kỳ thở không ra hơi, rất nhiều lần cô không hiểu được chàng trai này nghĩ gì, lần này cũng vậy, giờ tìm tung tích hung thủ chứ không phải hung thủ là ai, nếu không sớm có nhiều cao thủ phá án đã thông qua bối cảnh miêu tả ra hung thủ rồi.

Vậy nên có ích gì không?

Dư Tội đứng dậy, lấy lại hơi rồi, nhìn xung quanh chỉ thấy tối đen, đằng xa có vùng ánh đèn sáng rực, đó là thành phố Đại Nguyên, y chạy về phía đó vài bước, nhưng dừng lại, lúc này sợ nhất là thấy con người, không đối diện được với tội ác mình gây ra.

Quay đầu, phương bắc tối om om.

Vụ án xảy ra một cách manh động, không có động cơ trực tiếp, không có dự mưu, hoàn toàn là huyết án do phẫn hận tích góp lâu ngày bùng phát, hết sức đơn giản.

Tiêu Mộng Kỳ rốt cuộc không nhịn được nữa, tới gần hỏi:” Anh muốn làm gì?”

“ Bản năng, phương hướng, cũng có thể nói là không có phương hướng.” Dư Tội giống đang trả lời cô, lại càng giống lẩm bẩm một mình:” Chạy ra ngoài cả áo khoác cũng không mặc, có thể chạy được bao xa, cùng lắm là 20 km, hắn vẫn đang rúc mình trong ngóc ngách nào đó.”

“ Chuyện này có thực địa chứng thực rồi, anh làm thế không có ý nghĩ gì cả.” Tiêu Mộng Kỳ thoáng ngập ngừng rồi nói ra:

“ Vậy thì ngồi trong phòng chỉ huy, cả tuyến đầu cũng chưa từng tới thì có ý nghĩa gì?” Dư Tội chẳng quay đầu lại, hành động vẫn vô cùng kỳ dị, chợt như tìm ra cái gì, xoay người chạy, chưa được mấy mét có ánh đèn rọi thẳng vào mặt, y chói mắt đưa tay lên che:

Xe dừng lại, Hứa Bình Thu thò đầu ra cười:” Đội trưởng Dư, có rượu không, cho một chai.”

“ Con mẹ nó ...” Dư Tội suýt đánh mất linh cảm, chửi một câu chạy về điểm bảo đảm hậu cần:

Dám chửi cả tổng đội trưởng, Tiêu Mộng Kỳ không ngạc nhiên, chẳng phải lần đầu nữa, cô thì không thể ngó lơ lãnh đạo, đành phải lên xe, báo cáo lại sự việc vừa rồi, hỏi:” Tổng đội trưởng, vì sao không dùng anh ấy.”

“ Tên đó tuổi lừa, dắt không đi, đánh thụt lùi, cứ để cậu ta tự chơi, cậu ta càng tích cực.” Hứa Bình Thu đã hiểu cách thức giao tiếp với Dư Tội rồi:

“ Nhưng tự anh ấy mày mò, thiếu tin tức cần thiết, nên an bài nhiệm vụ cho anh ấy.” Tiêu Mộng Kỳ uyển chuyển yêu cầu:

“ Cô nhầm rồi, nhiệm vụ và mệnh lệnh chỉ giam cầm tư duy của cậu ta rồi, ép cậu ta vào khuôn sáo, cậu ta không phát huy được trình độ.” Hứa Bình Thu chép miệng:” Cậu ta là con ngựa hoang, không thể tròng dây cương được. Kệ cậu ta đi, có khi không cần dùng tới đâu, sở trưởng Thôi đã mượn ở quân khu Thái Nhạc hai liên đội rồi, sáng mai sẽ tới, mười tiếng nữa vẫn không có tin thì công khai treo thưởng.”

Bình Luận (0)
Comment