“ Dư Nhi, lại đây lại đây ...” Lý Mân vẫn vẫy tay đưa thiết bị cảnh vụ cho Dư Tội:
Dư Tội ngồi xuống bên Lý Mân:” Chị Béo, không vi phạm nguyên tắc bảo mật chứ?”
“ Vi phạm cái gì, ai chả biết.”
“ Vậy để tôi xem ...” Dư Tội nhìn bản đồ vệ tinh, nhiều chỗ không hiểu còn phải nhờ Lý Mân giải thích, mọi người đều nhìn y kỳ vọng, Dư Tội lại trả lời một câu rất nản chí:” Tôi không biết, tôi mà biết thì tôi đã bắt về, thế là công thành danh toại.”
Tiêu Mộng Kỳ ngước mắt lên nhìn, mỗi lần bàn chuyện nghiêm túc là y tỏ thái độ lười nhác vô trách nhiệm này, nhưng luôn luôn có phát hiện kinh người không ai ngờ:” Kỳ thực anh đã công thành danh toại rồi, đội trưởng hình sự bắt được đào phạm cấp H không có mấy đâu.”
“ Nghe giống lời khen thế?” Dư Tội đứng dậy:” Nhưng mà chỉ là mơ mộng vậy thôi, tôi vẫn đi phát cơm cho thực tế.”
Tiêu Mộng Kỳ mấp máy môi muốn nói gì, cuối cùng lại thôi, cúi đầu ăn tiếp, ba người kia thở dài. Bên trên làm việc này thật không hay chút nào, mới đầu thì đây là cái tổ chẳng muốn ai vào, nhờ Dư Tội và Thử Tiêu mới thành đơn vị vang danh toàn tỉnh, ai nấy thèm muốn. Kết quả hai công thần bị đẩy đi, ai chẳng cảm thấy bị vắt chanh bỏ vỏ, vui vẻ được mới lạ.
Chí ít Dư Tội phải được làm đại đội trưởng hình sự trong thành phố mới xứng.
Thật không cách nào hiểu được lãnh đạo.
Ban ngày tuyết lớn, ban đêm gió lạnh, gió cuốn theo tuyến đọng cứ như muốn che đậy hết mọi dấu vết cho nghi phạm, từ trấn Vũ Lâm tới Đại Nguyên chỉ còn một màu trắng mênh mông.
8 giờ tối ăn cơm xong, các tổ nghỉ ngơi một lúc bổ xung thêm đội viên mới lại lên đường tới điểm chỉ định.
“ Xuống đây, xuống đây nào, bên trong có nước nóng, cơm hộp, thoải mái ăn no ... Có rượu trắng, có thể uống vài ly ... A, người quen.” Dư Tội đứng ở cửa thôn như chào khách, ba chiếc xe đặc cảnh đỗ lại, nhìn thấy Trương Khải, nhiệt tình gọi:
Trương Khải thì há hốc mồm nhìn Dư Tội buộc tạp dề, Tần Cao Phong đi nhờ xe đặc cảnh, từ trên nhảy xuống, trực tiếp hỏi: “ Dư Tội phải không? Tôi nghe danh tiếng cậu lâu rồi, lúc này cậu phải ở tuyến đầu chứ, sao lại ở đây phát cơm?”
Dư Tội cũng không lạ gì vị đội trưởng trọng án nức tiếng này, người cao hơn 1m9, không phải nhiều, nói chuyện ngước mắt nhìn, nhún vai trả lời đơn giản:” Mệnh lệnh tổ chuyên án.”
Một người nữa đi xuống, là Tiêu Thành Cương, đen xì xì trông rất dũng mãnh, đội phó đội trọng hắn, trong tay chỉ huy đám tinh binh mãnh tướng chuyên truy bắt tội phạm ác tính, nhìn Dư Tội một lượt. Hắn biết Dư Tội từ vụ đội chống trộm cắp kháng lệnh tập thể, chính hắn đi bắt kẻ tấn công cảnh sát về, từ đó chàng trai này gây ồn ào không ngớt, tranh cãi cũng nhiều. Với kinh nghiệm cá nhân hắn đó là biểu hiện của người có bản lĩnh, không hiểu lãnh đạo làm gì lại để một cao thủ lãng phí ở vị trí này, vỗ vai Dư Tội đừng khách khí: “ Dù sao cũng cám ơn rượu của cậu.”
“ Ha ha ha, đừng khách khí.” Dư Tội đắc ý lắm, một chai rượu rẻ tiền đôi lấy không ít tình nghĩa, đội trọng án được mệnh danh là ngự lâm quân của chi đội hình sự. Tuy lúc phát rượu y không để lại tên tuổi, nhưng là cảnh sát, ai có lòng là biết ngay thôi, dù sao y lái xe của đồn nghênh ngang phát rượu mà, nhìn thái độ hai vị lãnh đạo đội trọng án này là biết rồi, chưa chắc vì danh tiếng của y mà tôn trọng song vì mấy chai rượu thì thái độ khác hẳn:
Đám đặc cảnh đi vào điểm tiếp tế là ăn như rồng cuốn hổ vồ, nhất là Tần Cao Phong cao lớn như khỉ đột, và một cái ăn hết một phần ba rồi.
“ Rót cho đội trưởng Tần một cốc.” Dư Tội gọi cấp dưới, nháy mắt một cái:
Tức thì có hình cảnh mau mắn tới rót cho cốc rượu đầy, còn cả một chai, Tần Cao Phong nhét ngay vào lòng:” Lần sau tôi mời cậu.”
“ Đội trưởng Tần, tối vẫn tiếp tục à, tôi không thấy lệnh cho nghỉ.”
“ Biết làm sao, sáu mạng người mà, không bắt được hắn, ai dám nghỉ ... Mà cậu tham gia đi chứ, nói không chừng giúp anh em giảm bớt chút tội.”
Cho dù người ta chỉ khách khí mà nói thế, Dư Tội tự biết mình khẽ lắc đầu, điều kiện thời tiết thế này, y cũng chịu thôi, chó nghiệp vụ còn vô ích nữa là.
Thoáng cái đã ăn xong rồi, Tần Cao Phong hô một cái, chưa nghỉ ngơi chút nào cả đám hình cảnh lên xe ầm ầm nổ máy rời đi, chưa tới 15 phút. Dư Tội cũng phải phục người này, nghe đồn vì tác phong chấp pháp thô bạo, tính cách quái gở thường xung đột với cấp trên nên sự nghiệp gập ghềnh, bốn mấy tuổi vẫn chỉ làm tới chức đội trưởng, vậy mà tinh thần không giảm.
Trong nghề này, không thể đem chức vị luận anh hùng, giống như Lão Mã ấy.
Trong sân, ba hình cảnh Trang Tử Hà điều động lâm thời nhìn nhóm này ngồi chưa ấm chỗ đã lên đường đều tặc lưỡi.
Vất vả, nhưng việc luôn cần người làm, trừ cảnh sát ra còn ai nữa?
Một hành động lớn, nhìn qua có vẻ dễ, làm mới thấy khó, lúc này vẻn vẹn cơm hộp đã đưa tới hai xe, cuối cùng không đủ. Dư Tội sai người vào thôn mượn nồi lớn, nấu bừa mỳ tôm với ít canh trứng, những bước chân mệt mỏi quay về, ăn qua loa, sau đó lại lục tục quay trở lại cuộc tìm hiếm gian khổ.
23 giờ, vẫn không có thu hoạch gì.
Dư Tội ngồi im lìm bên đống lửa rất lâu cuối cùng cũng đứng dậy, không đánh thức Ba Dũng và Cẩu Thịnh Dương đang dựa vào nhau ngủ gật, tới nơi hung án xảy ra ...
Dẫm lên lớp tuyết dày ngập quá mắt cá chân, men theo ánh đèn lác đác trong màn đêm, tới ngôi nhà số 17, thời gian đã rất khuya, sân kéo tuyến cảnh giới, vụ án xảy ra 24 tiếng, nơi này im ắng như bãi tha ma, nghe nói thi thể chưa vận chuyển đi, Dư Tội không biết mình chịu nổi hiện trường thảm khốc đó không, đứng ngoài hít hơi mấy lần chưa vào.
“ Ai đấy?” Đột nhiên có người hỏi:
Dư Tội đang ở trang thái đặc biệt, ba hồn bảy vía bay sạch, sợ hãi lùi lại, ngã oạch xuống đất, sau đó có tiếng nữ nhân cười khúc khích, đèn xe sáng lên, hai cô gái đi về phía y, không ngờ là Chu Văn Quyên và Tiêu Mộng Kỳ.
Tiêu Mộng Kỳ trêu:” Lá gan anh chỉ có thế thôi à?”
“ Gan to tới mấy cũng không chịu nổi cô trêu chọc như thế.” Dư Tội tức mình, Tiêu Mộng Kỳ đưa tay ra, y không thèm để ý, đứng dậy phủi tuyết:” Văn Quyên, sao lại ở đây?”
“ Thì phải có người trông hiện trường chứ, trong tất cả các pháp y tới đây thì mình là người ít tuổi nhất, không làm thì ai ... Đừng hỏi mình, nửa đêm cậu tới đây làm gì?” Chu Văn Quyên đưa tay giúp Dư Tội phủi tuyết:
“ Chán, ra ngoài hóng gió.” Dư Tội chả lẽ nói là mình đến đây nhưng sợ không dám vào, mắt mặt lắm:
“ Theo mình, hai người tới cùng mục đích như nhau, vậy cùng vào đi.” Chu Văn Quyên cười khẽ, không nói cũng biết mục đích của Dư Tội, cô gái nhát gan nghe tiếng súng cũng ngất năm nào, giờ thành chiến sĩ can trường không biết sợ rồi:
Tiêu Mộng Kỳ cũng vì vụ án tới thời điểm này chưa có tiến triển gì nên muốn tới hiện trường tìm linh cảm, không ngờ gặp Dư Tội, chuyện này làm cô đánh giá Dư Tội cao hơn một chút, người này luôn lặng lẽ làm việc, chẳng màng đánh giá của người khác, ghét nói tới hiến dâng với hi sinh, nhưng lại là người đổ máu không thua ai.
“ Chúng ta bắt đầu từ trên lầu ... Vụ án bắt đầu từ đó.” Chu văn Quyên dẫn hai người đi qua cầu thang hẹp dính tuyết, dấu chân lộn xộn, Điêu gia có vẻ sống không tệ, ít nhất ở thôn xây nhà lầu thế này thuộc hàng tiểu phú rồi, trước kia chủ nhà cũng là người xông pha mũi dao mũi kiếm, cuối cùng để chết trong tay đứa con rể nhút nhát, đúng là tạo hóa trêu người.
Cửa mở, đồ đạc nguyên chỗ cũ, nơi thi thể chuyển đi vẽ vạch đánh dấu, máu đã đóng lại thành màu đen.