Ngày đầu tiên xảy ra vụ án, số lượng cảnh sát chính xác tham gia nhiệm vụ là 720 người, ngày hôm đó buổi tối không thay người, lại khẩn cấp điều động 500 cảnh sát từ phân cục, đội hình cảnh tới điểm kiểm tra ... Thu hoạch vẫn là con số 0.
Bóng đêm dần dần buông xuống, tuyết rơi suốt cả ngày dường như cũng mệt rồi, không rơi nữa, đêm đen kìn kịt, không có ánh sáng của trăng sao, cả bóng dáng của núi cũng không nhìn thấy, con người như ở trong thế giới hỗn mang chưa hình thành.
Một đội cảnh sát vừa từ thôn đi ra, nơi này là cửa núi, cách trấn Vũ Túc 20 km, là khu vực kiểm tra trọng điểm, nhưng tra cả ngày, tới thỏ cũng chẳng thấy, năm mới năm me, chả ai ưa cảnh sát tới nhà, bọn họ chỉ dám xin cốc nước nóng để uống.
“ Con mẹ nó, trốn ở đâu được?” Hùng Kiếm Phi ngẩng đầu nhìn thế giới chỉ có hai màu đen trắng, phát cáu chửi đổng:
Cả nghìn người, nghe thì đông đấy, ai ở thực địa mới rõ chút lực lượng này như muối bỏ biển, nhất là ở trong loại thời tiết này, Triệu Ngang Xuyên vẫn cổ vũ: “ Các đồng chí lấy tinh thần một chút, giờ về nhà ăn cơm, hai người gác là được, ai ở lại?”
“ Tôi ở lại cho, mang ít đồ ăn tới là được.” Lúc này mệt mỏi đan xen, Hùng Kiếm Phi chủ động xung phong rồi rủ một đội viên ở lại cùng mình, tới cửa thôn đập cửa xe:
Ngô Quang Vũ ngủ gục ở vô lăng mở cửa, càu nhàu: “ Tôi đã nói là vô ích mà, hắn làm sao dám vào thôn mà tốn công.”
“ Việc tra vẫn phải tra thôi.” Hùng Kiếm Phi máy móc trả lời:” Hay đi vào sâu hơn?”
Ngô Quang Vũ giật nảy mình: “ Gấu Chó, đi tới đây đã là liều mạng rồi đấy, đường chỉ đủ một xe đi qua, sơ xảy chút là chết người, cậu nhìn xem đường xá có bóng dáng người không, nói gì tới xe.”
“ Thôi mau xéo về ăn cơm đi.”
Đám đồng đội chen chúc lên xe, để lại hai người cách ngọn đồi thấp không xa, đốt lửa sưởi ấm, bốn bề chỉ có gió rít, không lấy bóng người.
Chừng 20 giờ, lực lượng triển khai ban đầu kiệt sức, lục tục rút về. Ở thôn Thước Lương cách trấn Vũ Lâm 34 km có đội ngũ 18 người, bọn họ chia ra tới 14 thôn, đêm về chỉ toàn là thất vọng, một bóng người lạ cũng không có, nói gì tới nghi phạm.
Xe đi giữa đường, tới chốt kiểm tra, hình cảnh nhét vào xe một thứ, ái chà, rượu, ai nấy như được chí bảo, chưa kịp cám ơn đã tu vào bụng.
Giải Băng nhíu mày nhìn đồng đội khoan khoái tu rượu, nhưng không mắng, có người tấm tắc khen: “ Tổ chuyên an suy nghĩ thật chu đáo, phân phối cả rượu.”
“ Thứ này hữu ích hơn cả súng, mẹ nó, quanh năm ở thành phố, không ngờ thời tiết ở quê sợ như vậy.”
“ Chủ yếu là tại gió, sắp tới có bão tuyết còn lạnh hơn nữa cơ.”
“ Càng rời xa thành phố thì quan hệ càng ít phức tạp, tôi thấy đừng nói người, dù có con chó không phải trong thôn tới, thôn dân cũng có phản ứng.”
“ Có mà chúng ta tới chó trong thôn phản ứng mạnh nhất.”
Không ai ngại vất vả, nghề của họ quen rồi, nhưng mà phải cho một mục tiêu, tìm kiếm vô vọng thế này tinh thần ai cũng đi xuống, Giải Băng ngồi ghế phụ lái quay đầu hỏi: “ Mọi người nghĩ xem, nếu không vào thôn, ở loại thời tiết khắc nghiệt này làm sao sinh tồn được.”
“ Kiếm chỗ khuất gió, đốt đống lửa.”
“ Không được, có khói là lộ ngay.”
“ Kiếm một cái hang là xong.”
“ Có khả năng đấy, nhưng nếu hắn chui vào hang thì chúng ta thảm rồi, kéo cảnh sát toàn thành phố tới cũng không đủ.”
Loại khả năng này đánh tan chút tinh thần ít ỏi của mọi người, vào thôn đã mệt như thế, vào núi nữa thì ai mà chịu nổi.
“ Mọi người đừng nhụt chí, hiện có cả nghìn cảnh sát bao vây, thế nào cũng có tin.” Giải Băng nói vậy chứ chính hắn cũng không đủ lòng tin nữa:
Cảnh sát từ các nơi rút về trấn Vũ Túc, kiếm được chỗ ăn uống lâm thời bên trấn, chỉ có ăn mà không có lệnh rút lui, không có luân phiên mà chỉ có thêm người gia nhập, bắt đầu có người chửi bới.
Lúc này vệ tinh đã bao phủ, Sử Thanh Hoài, Tào Á Kiệt, Thẩm Trạch tới trung tâm điều hành vệ tinh tỉnh, thành công đưa bản đồ vệ tinh tới tổ chuyên án, qua hình ảnh độ phân giải cao thấy được những đốm lửa lác đác, kéo dài chu vi 50 km.
Đã bắt đầu ăn cơm, Tiêu Mộng Kỳ từ hiện trường tới, Du Phong, Lý Mân và Trương Vi Vi cầm hộp cơm ăn, thì thầm với nhau điều gì đó, mặc dù bọn họ rất phối hợp với công tác, Tiêu Mộng Kỳ cảm thấy rõ, quan hệ không hệ không còn thân mật như xưa, cô giống như bị bài xích bên ngoài.
“ Có chuyện gì mà mọi người cười như thế?” Tiêu Mộng Kỳ chủ động hỏi:
Không hỏi còn đỡ, hỏi một cái Trương Vi vi che miệng cười rất thục nữ, Du Phong càng cười tợn, Lý Mật cười ngoạc miệng, mãi mới nói được:” Một tiếng trước tổ chuyên án phát ra một mệnh lệnh ... Ha ha ha ...”
“ Mệnh lệnh gì?” Tiêu Mộng Kỳ không vui:
“ Mệnh lệnh cho đội hình sự Trang Tử Hà điều nhân lực phụ trách cung ứng hậu cần ...” Lý Mân nói xong lại cười: “ Tức là đưa hộp cơm, đun nước nóng, ở bên trấn ấy, cười chết tôi.”
Tiêu Mộng Kỳ mắt mở to không tin.
“ Không tin chứ gì, để tôi gọi điện bảo họ đưa cơm hộp cho tổ chuyên án.” Lý Mân cầm bộ đàm rống: “ A lô, a lô, điểm đảm bảo hậu cần có ai không, hình cảnh Trang Tử Hà có ai không? ... Bảo đội trưởng Dư đưa cơm hộp tới thôn Vũ Lâm.”
Quy cách nơi này cực cao, có thể chỉ huy qua bộ đàm, đối phương dõng dạc đáp: “ Vâng, lập tức đem tới.”
Tiêu Mộng Kỳ chưa hết ngỡ ngàng, ngồi xuống sưởi ấm:” Mọi người cười cái này à?”
“ Một chút thôi, sao tôi cảm giác lãnh đạo như cố ý chơi khó người ta vậy.” Du Phong ái ngại nói, tuy lần trước đôi bên có xảy ra chút giận dỗi nhỏ, nhưng đều là anh em từng sát cánh với nhau, trước Tết ăn một bữa lại thân mật như xưa rồi, hôm đó Tiêu Mộng Kỳ bận không thể tham gia: “ Đoán chừng buổi chiều cậu ấy đi phát rượu khắp nơi bị lãnh đạo khó chịu rồi.”
“ Lãnh đạo sẽ thất vọng thôi, mặt Dư Nhi còn dày hơn tuyết hôm nay.” Lý Mân cười khanh khách, không biết cười Dư Tội hay cười lãnh đạo:
Ba người cười nói vui vẻ, chỉ có Tiêu Mộng Kỳ không nói gì cả, Du Phong khẽ huých vai Lý Mân một cái, không thảo luận nữa.
Một lúc sau Tiêu Mộng Kỳ nói:” Có lẽ là thuận nước đẩy thuyền tác thành cho anh ấy thôi, ai chả biết anh ấy là ái tướng của xử trưởng Hứa, người thường ai mà dám làm càn như vậy.”
“ Không thể nói là làm càn, mọi người rất hoan nghênh.” Du Phong phản bác:
Trương Vi Vi thắc mắc:” Vậy sao không đưa anh ấy vào đội ngũ truy bắt?”
Tiêu Mộng Kỳ lắc đầu, cô không biết dụng ý của lãnh đạo thế nào.
Đang nói chuyện thì xe đỗ lại ngoài sân, Dư Tội đi vào:” Chị Béo, chị ăn giỏi thật, suất cơm của hai người mà ăn chưa đủ à lại còn gọi thêm?”
Tức chết thôi, Lý Mân chỉ mặt Dư Tội:” Đầu năm nói gì linh tinh thế, là mang cho tổ trưởng của chúng tôi, Dư Tội cậu mà dám vu không tôi cẩn thận ...”
“ Tôi không gả đi được bám lấy cậu.” Dư Tội nói hộ nửa sau:
“ Ôi, hu hu hu, thanh danh của chị đây từ khi vào tổ chi viện là hỏng hết rồi.” Lý Mân tựa hồ cố ý tạo bầu không khí vậy, giục Dư Tội:” Mau lên, đưa cơm mà chậm trễ thế à?”
Dư Tội đi tới đặt hộp cơm trước mặt Tiêu Mộng Kỳ:” Ăn đi cơm có 7 đồng thôi, chất lượng không ra gì đâu.”
“ Cám ơn, tôi quên mất là chưa ăn.” Tiêu Mộng Kỳ nhận lấy hộp cơm, tách đũa ra, cúi đầu ăn, tựa hồ né tránh ánh mắt của Dư Tội, giọng nói cũng khách khí quá mức: