Dư Tội lên xe, khởi động đi theo sau, thi thoảng vượt qua hai người hô: “ Chạy mau, 2000, đây là tiền riêng, không cần nộp cho vợ.”
Câu này rất hiệu quả, hai người kia tức thì tăng tốc, xem ra đội trưởng định cho tiền thật rồi, ngót nghét cả tháng lương chứ ít gì. Chạy được một lúc, mặc dù gió tuyết bao phủ, toàn thân nóng bừng bừng, bắt đầu đổ mồ hôi.
2, 3 km thì không làm khó được họ, có điều xuống sức rất nhanh, từ chạy thành đi bước thấp bước cao, hơn nữa tuyết bay vào mồm, chui vào cổ, không dễ chịu chút nào.
Ba Dũng không cẩn thận, trượt chân á á á mấy tiếng ngã oạch.
“ Không được đỡ, đỡ là gian lận.” Dư Tội ở trên xe hét:
“ Miệng Rộng, đừng giận tôi, có giận thì giận đội trưởng ấy,” Cẩu Thịnh Dương thở như trâu, vừa há mồm nói gió sộc vào miệng làm hắn ho liên hồi, bắt đầu hối hận rồi, khoản tiền này không dễ ăn chút nào:
“ Mau mau mau ...” Dư Tội liên tục thúc giục đe dọa: “ Trừ 1000 tiền lương, đừng nghĩ là tôi ngại không dám trừ nhé, tôi trừ tiền, mời anh em trong đội đi ăn, xem họ có hưởng ứng không?”
Trừ tiền càng kích thích hơn phần thưởng, Ba Dũng cắn răng bước tiếp.
Chạy, chạy, lại chạy, Cẩu Thịnh Dương cũng ngã chổng vó.
Chạy, chạy, nghĩ tới bị trừ lương không biết về nhà bị vợ chửi ra sao, ngã cũng bò dậy, mắc lừa rồi, nhưng quá muộn rồi.
Chạy, chạy tiếp, Ba Dũng ước gì mình chưa bao giờ hút thuốc.
Thực sự không chạy nổi nữa rồi, cổ họng khô cong, mỗi hơi thở khò khè như hít phải than chứ không phải không khí lạnh.
Dư Tội đỗ lại hô:” Này, chạy tiếp đi, được 2000 đấy.”
“ Đội, đội trưởng, anh ... Anh chỉnh chúng tôi đấy à? Có phải chúng tôi làm gì khiến anh giận không? ” Cẩu Thịnh Dương bỏ cuộc:
“ Tôi tới đích trước đợi đây, mau lên, bò cũng được.” Dư Tội tàn nhẫn lái xe đi, bỏ hai người kiệt quệ trong tuyết:
“ Con mẹ nó, đội trưởng bẩn quá.” Miệng Rộng dậm chân:
“ Đi thôi, lần này mất mặt rồi.” Cẩu Thịnh Dương bò dậy, loạng choạng bước đi, không biết đi được bao lâu:
Cũng không xa, mồ hôi chảy ra, gió lạnh ùa tới, hai người run lẩy bẩy, cứ đi, đi mãi, hai mắt mờ đi, mệt tới đầu óc mơ hồ mới nhìn thấy cái xe nát của đội, bất chấp tất cả lao vào xe, vơ lấy áo rúc vào góc run cầm cập.
Dư Tội cười, cười không kiềm chế nổi, cười tới hai người kia nổi nóng, không còn sức chửi nữa rồi, dán sát nhau sưởi ấm, Dư Tội chắp tay:” Cắm ơn hai anh, hai anh giúp tôi chứng minh một suy nghĩ, yên tâm, chứng minh điều này, giá trị không chỉ là 2000 đâu.”
“ Ý, ý đội đội trưởng là gì?” Ba Dũng lắp ba lắp bắp:
Cẩu Thịnh Dương hiểu ra:” Đội trưởng bắt chúng tôi mô phỏng nghi phạm bỏ chạy trong tuyết à?”
“ Đúng rồi, một tiếng chạy được có 9 km, chạy hơn 9 km thì anh Ba ngã ba lần, anh Cẩu ngã 2 lần, tố chất các anh còn tốt đấy, nghi phạm càng không thể chạy xa như thế, hắn vẫn trong vòng vây.” Dư Tội khẳng định:
“ Cũng chưa chắc, thời gian giữa lúc hắn bỏ trốn và bao vây là mấy tiếng, lúc đi lúc nghỉ, vài chục km không thành vấn đề.” Cẩu Thịnh Dương nói xong thấy đội trưởng cười gian, vỗ trán:” Tôi hồ đồ rồi, chắc chắn không thể đi xa được.”
“ Vì sao?” Ba Dũng chưa hiểu:
“ Thành que kem rồi chứ sao?” Lão Cẩu mắng:” Lúc đó là ban đêm, lạnh hơn cả bây giờ, nếu dừng loại ngoài trời 10 phút thôi nhiệt độ thân thể sẽ thất thoát, không phải gia súc lông rậm thì không chịu nổi, nên hắn không đi xa được.”
“ Hả, té ra đồn trưởng dùng chúng tôi chứng minh cái này à?” Ba Dũng hơi chậm tiêu:
“ Đúng, vốn tôi định tự chứng minh, nhưng mà nghĩ chạy mệt lắm, nhìn người khác chạy tốt hơn, ha ha ha ...” Dư Tội khởi động xe đi vào thành phố làm hai cấp dưới tức xì khói:
Trong thành phố chả có gì hay, quán xá mở chưa nhiều, ba người vào siêu thị lớn, lát sau ba người đẩy cả xe rượu trắng ra nhét vào cốp xe cảnh sát, bảo an trố mắt nhịn.
Những hai mấy thùng rượu, mua cho lừa uống à?
Tiếng xè xè truyền ra, thi thoảng nghe thấy tiếng các đội truy tìm gọi điện cho nhau, lần nào cũng đi kèm tiếng gió thổi ù ù.
Sắp 17 giờ rồi, trời đã đen kịt, thực địa không có thu hoạch gì, văn phòng không việc gì làm.
“ Hơn 10 tiếng rồi, lưng tôi sắp cứng đờ rồi.” Du Phong đứng dậy làm vài động tác thể dục than vãn:
“ Tra hết rồi có thấy gì đâu, đầu năm mùng Một không có người lạ, rất dễ tra.” Tào Á Kiệt dựa vào lưng ghế, hai mắt trống rỗng:
“ Chắc là vào thành phố rồi, ở trong thành phố dễ trốn hơn.” Trương Vi Vi thì thầm, có vẻ không tin phán đoán của mình lắm:
“ Hai đầu đều tìm rồi có thấy đâu, chả lẽ hắn vào núi thật?” Lý Mân nhụt chí: “ Chỉ cần vào núi khi trời sáng, kiếm được cái hang chui vào đó, còn lại tuyết xóa dấu vết hộ, thế là chịu chết.”
“ Rất có khả năng.” Hứa Bình Thu và Vương Thiếu Phong dẫn hai người dẫn đội đi vào: “ Nói tiếp xem nếu vào núi thì làm sao?”
“ Tôi kiến nghị dùng vệ tinh vẽ bản đồ, chỉ cần hắn trốn một chỗ, thế nào cũng quét được hắn, ngoài ra tôi kiến nghị điều máy quét hồng ngoài tới, rà soát khu vực khả nghi.” Tào Á Kiệt kiến nghị:
“ Tốt, giảm thiểu được nhân lực, cục trưởng Vương thấy sao?”
“ Để tôi liên hệ các đơn vị khác huy động thiết bị.”
Mười mấy tiếng đồng hồ không có tin tức, người ngựa mệt mỏi, giờ chỉ cần có chút kiến nghị nào chưa thử là tóm lấy như cọng cỏ cứu mạng.
Lúc này trong kênh thông tấn không biết ai hô:” Tổ một tổ một, tới chỗ này, có rượu.”
“ Các anh kiếm đâu ra thế, hay lắm.”
“ Có phần của chúng tôi không? Lạnh chết mất, để cho tôi ít nào.”
“ Trạm kiểm tra km 21, để ở đó, hình như là bộ chỉ huy phát cho chúng ta đấy.”
Thành viên tổ chi viện nhìn nhau, vào lúc này còn xảy ra chuyện như thế, lại còn lấy danh nghĩa bộ chỉ huy, Vương Thiếu Phong giận tới mất phong độ:” Hỏi xem là ai làm, từ khi nào mà bộ chỉ huy phát rượu, bừa bãi.”
Lý Mân vội vàng liên lạc, đối phương không rõ là đơn vị nào, có điều vì cảm kích nên ghi nhớ số xe, tra một phát cô run run nói:” Xe của đội hình sự Trang Tử Hà.”
Phụt, là Du Phong phì cười trước tiên, loại chuyện này chỉ có một người dám làm.
Hắn không nhịn được làm người khác cũng cười theo, Sử Thanh Hoài mặt khó coi vô cùng, Tiêu Mộng Kỳ dở khóc dở cười, cái vị đó thực sự là không biết chữ sợ viết thế nào nữa.
-“Trời lạnh thế này, có ngụm rượu cũng tốt.” Lão Hứa mỉm cười nói đỡ:” Công tác của chúng ta có sơ xuất rồi, lúc này với nhân viên thực địa, chống lệnh là quan trọng nhất, báo cho hậu cần, kiếm mỗi người một chai 200 ml.”
“ Vâng.” Lý Mân lập tức vui vẻ, không hiểu sao nghe thấy Dư Tội đã tới lại đột nhiên vui lên như thế:
Lúc này xe đưa rượu đã quay lại, Ba Dũng và Cẩu Thịnh Dương không ngờ đội trưởng lại phái mình đi làm nhiệm vụ này, phát rượu khi làm nhiệm vụ, đúng là gan to bằng trời. Nhưng mà khi nhìn thấy các anh em đang đứng canh ngoài trời run cầm cập thì không e ngại gì nữa, mỗi chai rượu mạnh đổi lấy một nụ cười mỏi mệt cùng lời cám ơn chân thành.
“ Đội trưởng, thế này là ngang nhiên vi phạm kỷ luật, lại còn mạo danh bộ chỉ huy, liệu có sao không?” Ba Dũng xong việc mới run:
Cẩn Thịnh Dương nói tiếp:” Thế này không giống tìm hung thủ mà là tìm kích thích.”
“ Không nói là bộ chỉ huy thì sao họ dám uống, thời tiết này không có lấy miếng cơm nóng, không có lấy cốc nước nóng, chỉ cần một ngày, đừng nói là tìm hung thủ, nửa đội ngũ sẽ gục ngay.” Dư Tội làm lái xe, đường đi càng lúc càng khó, tuyết làm ruộng ngang với mặt đường rồi, đi chậm lại, bất cẩn một chút là lao xe xuống:
Ba Dũng cảm động tuyên bố:” Chơi luôn, đây là mùng Một Tết có ý nghĩ nhất của tôi, hơn cả ở nhà uống rượu đánh mạt chược.”
“ Đúng thật, vốn định trốn ở nhà cho thanh tịnh, nhưng nhìn các anh em chịu tội thế này, tôi chỉ mong bắt hung thủ cho sớm ...” Cẩu Thịnh Dương có lòng nhưng mà lực bất tòng tâm:
“ Tôi muốn tới hiện trường xem sao, các anh thế nào, hay tôi để xe tự về?” Dư Tội không nhiều lời, trực tiếp hỏi:
“ Tôi đi.” Cảnh giới tư tưởng của Ba Dũng nâng cao không ít:
“ Đương nhiên tôi cũng đi, về nhà bị ép nộp thuế còn mệt hơn ra hiện trường.”
Cả xe cười lớn, đi tới thôn Vũ Lâm.
....
Hôm nay dừng ở đây, nhiều hơn mọi ngày nhé, coi như mừng quốc khánh muộn đi.